Chạm để tắt
Chạm để tắt

Con gái chó điên của hiệu trưởng - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-18 13:26:52
Lượt xem: 487

08.

 

Sự yên ổn này kéo dài cho tới buổi tiệc mừng sinh viên năm nhất.

 

Buổi sáng, còn chưa kịp xuống khỏi giường tôi đã nghe thấy hai cô bạn cùng phòng kia đang tấm tắc khen Lý Phi:

 

“Oa, bộ quần áo này cũng quá đẹp đi! Rất xứng với cô!”

 

“Đương nhiên rồi, đây là hàng hiệu, ngoại trừ cô, người khác ai cũng không xứng!”

 

Tiếng nịnh bợ của hai người quấy nhiễu tôi ngủ không ngon, tôi nghiêng đầu đánh giá một chút, Lý Phi mặc váy Chanel đen, chiếc váy này tôi đã từng xem qua.

 

Trước khi khai giảng, nhân viên bán hàng trong trung tâm mua sắm đã gửi một cuốn album đến nhà tôi. Thấy nó không hợp với sinh viên nên tôi không chọn, không nghĩ tới cô ấy lại mặc nó!

 

Tiệc đón tân sinh viên diễn ra vào buổi tối, đâu nhất thiết phải mặc nó vào buổi sáng chứ.

 

Tôi liếc mắt một cái, xoay người tiếp tục ngủ.

 

Buổi tối, tôi đi tới hội trường, nhìn thấy một đám người phía sau sân khấu đang điên cuồng khen Lý Phi

 

Đương nhiên, trình độ văn học của những người này có thể có hạn, nói tới nói lui, vẫn là hai câu kia.

 

Tôi đeo kèn của trên lưng đi qua đám người, ngồi xuống vị trí chờ lên sân khấu, nhất định là sợ các bạn học buồn ngủ nên tiết mục của tôi được xếp đầu tiên tuyệt đối không phải ghét bỏ nhạc cụ của tôi.

 

Hmm! Nhất định là như vậy!

 

Tôi vừa buông kèn trong xuống, chợt nghe thấy ai đó đang hét lên ở bên ngoài: “Oa, mọi người mau ra xem, người giàu nhất Trung Quốc tới rồi!”

 

Bạn học vốn ở hậu trường đều lập tức chạy ra ngoài, toàn bộ hậu trường yên tĩnh đến chỉ còn lại có tôi và Lý Phi.

 

Tôi dùng vải sạch lau kèn của mình, không muốn liếc mắt nhìn Lý Phỉ một cái.

 

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô ta không đến bới móc.

 

Lý Phi mặc váy lễ phục màu đen đi tới bên cạnh tôi, chậm rãi dạo một vòng, giọng nói đắc ý: “Thế nào? Hôm nay tôi mặc cái váy này có phải rất đẹp không?”

 

Tôi nhìn Lý Phi một cái, nhịn lời muốn mắng chửi người của mình xuống.

 

Có phải cô ta không có ai khoe khoang, nên mới tới hỏi tôi đúng không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/con-gai-cho-dien-cua-hieu-truong/7.html.]

 

Tôi không trả lời, nhưng Lý Phỉ cũng không nổi giận. Lại nhấc váy, cười rộ lên: “Chiếc váy này là mẫu mới của Chanel năm nay. Mấy chục ngàn đấy, chắc chắn cô không mua nổi. Cho nên cũng chỉ có thể nhìn thôi.”

 

Lý Phi lộ ra một khuôn mặt tươi cười với tôi, vẻ mặt càng thêm đắc ý.

 

“Nhưng tôi cũng không có nhiều ác cảm với cô, mặc dù hai chúng tôi không hợp, nhưng tôi vẫn là sẽ cho cô mặt mũi, chờ hôm nay biểu diễn xong, tôi tặng cái váy này cho cô, được không?”

 

Tôi liếc mắt nhìn Lý Phi, không nói gì.

 

Quên đi, cô ta muốn cho tôi váy à? Nó không đáng tin bằng bảo người môi giới tặng cho tôi một căn nhà.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Thấy tôi nửa ngày cũng không có phản ứng, Lý Phi thay đổi khuôn mặt tươi cười vừa rồi, hung tợn nhìn tôi: “Triệu Hiểu Hiểu, cô nhớ cho kỹ tất cả những người cướp đàn ông của tôi đều không có kết cục tốt, cô cũng vậy.”

 

Nói xong, Lý Phi mới rời khỏi nơi này.

 

Nhìn bóng lưng cô ta rời đi, tôi chỉ có thể thở dài một hơi.

 

Nếu cô ta đặt nghị lực kiên trì kiếm chuyện này vào học tập, không chừng đã có thể đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại.

 

Chẳng mấy chốc đã đến tiết mục biểu diễn của tôi.

 

Tôi cầm kèn lên sân khấu, cúi đầu một chào khán giả dưới khán đài, rồi thổi một khúc "bách điểu triều phụng ".

 

Tôi rõ ràng nhìn thấy mấy vị lãnh đạo dưới khán đài vốn có chút buồn bực, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cha tôi, họ đều lộ ra nụ cười thậm chí còn chủ động vỗ tay.

 

Khi kết thúc phần diễn, tôi cúi chào khán giả thật sâu. Dưới sự hưởng ứng của cha, một tràng vỗ tay nồng nhiệt lại nổ ra.

 

Tôi mỉm cười và xuống sân khấu. MC từ phía cánh gà bước lên sân khấu và chuẩn bị giới thiệu tiết mục tiếp theo thì bị ai đó giật lấy micro từ tay. Có một tiếng hét phát ra từ micro làm mọi người hoang mang.

 

“Triệu Hiểu Hiểu, đứng lại!”

 

Tôi dừng lại, cảm thấy giọng nói này khá quen. Hình như là của Lý Phi, hôm nay cô ta không uống thuốc sao? Cô ta dám gây sự với tôi trong bữa tiệc được rất nhiều người mong đợi!

 

Tôi liếc về phía dưới khán đài, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cha, quả nhiên ông không hài lòng với tình huống hiện tại.

 

Mấy vị lãnh đạo hoảng sợ nhìn về phía hiệu trưởng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Lý Phi nhân cơ hội này, cầm micro đi lên sân khấu: “Triệu Hiểu Hiểu, bình thường cô nhắm vào tôi gây sự thì cũng thôi đi nhưng hôm nay là tiệc chào mừng tân sinh viên. Cô còn muốn làm hỏng đồ của tôi, mượn việc này để không cho tôi biểu diễn. Chuyện này rất quá đáng!”

 

Nhìn qua, tôi thấy chiếc váy của Lý Phi đang mặc có một lỗ thủng khá lớn. Sau đó, khi nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của cô ta, tôi cuối cùng cũng hiểu được ý đồ mà cô muốn đạt được.

 

Loading...