Chạm để tắt
Chạm để tắt

Con gái chó điên của hiệu trưởng - 4

Cập nhật lúc: 2024-08-18 13:25:37
Lượt xem: 639

“Triệu Hiểu Hiểu, cô còn biết xấu hổ hay không?”

 

Bất thình lình chửi, tôi bối rối.

 

Lý Phi nhìn ánh mắt kinh ngạc của tôi, liền nói tiếp: “Đồ hồ ly tinh này, chỉ biết quyến rũ người khác!”

 

Mặt tôi đỏ lên: “Ai nha, này thật ngại quá, trước kia người ta đều gọi tôi tiểu hồ ly tinh!”

 

Có lẽ là bộ dáng không quan tâm của tôi chọc giận cô ta. Cô ta phẫn nộ, lớn tiếng nói: “Cô thật không biết xấu hổ, quyến rũ bạn trai người khác, chân đạp hai thuyền, con khốn này!”

 

Căn tin huyên náo, có một khắc yên tĩnh lại.

 

Ánh mắt hóng chuyện của mọi người nhìn về phía tôi.

 

 

Tôi không hiểu, nhưng tôi rất sốc: “Cô có chắc đầu óc của cô bây giờ bình thường không?”

 

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi chỉ có một người bạn trai là Lâm Nhất Minh.

Đột nhiên bị bôi nhọ thành chân đạp hai thuyền. Lỡ Nhất Minh hiểu lầm thì phải làm sao?

 

“Đừng nói nhảm nữa!”

 

Lý Phi hung hăng nhìn tôi, như muốn xé xác tôi ra đến nơi vậy.

 

“Con khốn vô liêm sỉ”

 

Vừa nói vừa cầm lấy bát súp nóng từ trong khay cơm của người đi qua, đổ vào người tôi.

 

06.

 

Đồ điên này thật sự việc gì cũng dám làm.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã có thêm một bóng người, nhìn thấy cặp m.ô.n.g săn chắc kia, tôi xác định, người này chính là Lâm Nhất Minh.

 

“Anh...” Điên rồi à?

 

Lời của tôi còn chưa nói ra khỏi miệng, đã nhìn thấy Lâm Nhất Minh bị tạt súp vào người. Một chút nước súp còn đọng trên quần áo của anh đang bốc lên nhiệt khí.

 

Tôi biết, bộ quần áo trị giá mấy vạn này của anh là hoàn toàn hỏng rồi.

 

Không biết có phải phản ứng của tôi chậm hay không, lần này tôi còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy Lâm Nhất Minh duỗi đôi chân dài, đá một cước vào bụng Lý Phi.

 

Một cước này, cũng không chừa đường sống, khuôn mặt vốn kiêu ngạo của Lý Phi biến trắng bệch, đau đến mức cô ta nằm trên mặt đất không thể đứng dậy, chỉ có thể hắng giọng hét lên: “Triệu Hiểu Hiểu, cô cướp bạn trai của tôi, bây giờ còn cùng kẻ ngoại tình của cô ta đánh tôi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/con-gai-cho-dien-cua-hieu-truong/4.html.]

 

Lúc này, quần chúng hóng chuyện xung quanh đều nhìn tôi với anh mắt khinh bỉ, giống như bọn họ đều tận mắt nhìn thấy tôi cướp bạn trai của Lý Phi.

 

Nhưng tôi thật sự hoang mang! Tôi cướp bạn trai cô ta lúc nào, ngay cả bạn trai cô ta là ai tôi cũng không biết!

 

Cô ta bị hoang tưởng đúng không?

 

Tôi đau lòng lau áo khoác đặt may của Lâm Nhất Minh, càng ngày càng cảm thấy Lý Phi không nên đi học ở đây mà nên đến bệnh viện tâm thần.

 

“Đây là bạn trai của tôi, tôi từ đầu đến cuối chỉ có như vậy một người bạn trai, tôi biết anh ấy đẹp trai, nhưng cô không cần phải ham muốn anh ấy như vậy chứ?”

 

Một khi cho rằng Lý Phi có vấn đề về thần kinh tôi không khỏi bắt đầu lo lắng, cô ta nhìn trúng người đàn ông của tôi, muốn cướp đi tình yêu của tôi.

 

Ta vốn còn cảm thấy Lâm Nhất Minh đạp rất mạnh, vừa nghĩ như vậy, tôi lại có chút hối hận, đáng ra nên để anh ấy đạp thêm mấy cước, đạp nát giấc mộng của người phụ nữ biến thái này!

 

Ánh mắt Lý Phi tràn đầy hận ý nhìn sang phía tôi, ánh mắt giống như chó điên, hận không thể cắn một miếng lên người tôi.

 

Lâm Nhất Minh bảo vệ trước mặt tôi, mặt mày lạnh thấu xương: “Có bệnh thì đi chữa bệnh, đừng quấy rầy cuộc sống của người khác, bạn trai của cô chúng tôi không quan tâm, cũng xin cô tận lực quản thúc tốt anh ta, đừng để anh ta đến quấy rầy chúng tôi.”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Cởi bộ âu phục đắt tiền kia ra, ném vào trong thùng rác, Lâm Nhất Minh kéo tay tôi, thái độ kiên định: “Nếu để tôi lại nghe thấy cô sỉ nhục bạn gái của tôi, thứ chờ đợi cô sẽ là đơn khởi tố!”

 

Lâm Nhất Minh kéo tôi định rời đi, nhưng tôi lại nhìn Lý Phi đang chật vật.

 

Sắc mặt Lý Phi càng lúc càng tái nhợt, tôi tiếp tục bổ sung: “Nếu có thể, tôi đề nghị cô đi tiêm vắc-xin chó dại, bộ dạng này của cô thật sự rất giống trước đây từng bị chó dại cắn.”

 

Kéo tay Lâm Nhất Minh, tôi và anh ta ra khỏi căn tin.

 

Lâm Nhất Minh cau mày, vẻ mặt lo lắng: “Người phụ nữ này quen em sao?”

 

Tôi thở dài một hơi, đâu chỉ quen biết, quả thực như hình với bóng!

 

“Cùng phòng với em, nghe nói là con gái hiệu trưởng, nhưng anh cũng thấy đấy, hình như trạng thái tinh thần không ổn định.”

 

Lâm Nhất Minh rất đồng ý, kéo tôi đến quán ăn Nhật Bản trước kia thường đến, căn tin xui xẻo này, chỉ sợ thời gian tiếp theo tôi cũng sẽ không đến.

 

Khi ăn xong và quay trở lại ký túc xá, thật trùng hợp ba người kia đều có mặt ở đây.

 

Còn Lý Phi chắc là bị cú đá kia dọa sợ nên luôn im lặng. Không có người lên tiếng nên trong phòng rất yên tĩnh. Tôi thay bộ đồ ngủ, vừa nhấc điện thoại để cảm nhận không khí hẹn hò trực tuyến với Lâm Nhất Minh thì có cuộc gọi đến. Hóa ra là Vệ Phong, đổ chuông mấy chục giây nhưng bên kia vẫn không có dấu hiệu tắt máy, tôi đành phải nghe máy.

 

“Hiểu Hiểu, cuối cùng em đã bắt máy vừa rồi em bận gì vậy?” Giọng nói dịu dàng của Vệ Phong phát ra từ ống nghe.

 

“Tôi vừa ăn tối với Nhất Minh, có chuyện gì vậy?”

 

Loading...