Chạm để tắt
Chạm để tắt

Con Đường Tẩy Trắng Của Kế Mẫu Độc Ác - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-03 14:06:15
Lượt xem: 681

Nguyên chủ chỉ có thể sống dựa vào của hồi môn, thu nhập của Giang Mộc Viễn lại thấp, nàng ta ngoài việc mua sắm quần áo cho bản thân, thì không nỡ chi tiêu gì cho Giang Thời. Ta thì khác, ta biết Giang Mộc Viễn sắp phát đạt rồi, hiện tại mấy chục lượng bạc đối với hắn sau này chẳng khác nào muối bỏ bể, vậy nên ta không tiêu xài thì thật có lỗi với bản thân.

Cứ tiêu cho hết tiền tiết kiệm trước khi phát tài, không thể lãng phí một chút nào.

Ăn cơm xong, Giang Mộc Viễn chủ động dọn dẹp bát đũa, ta xoa bụng, đi dạo quanh sân, Giang Thời ngồi trên bậc thang, mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn ta.

"Nữ nhân gian xảo!"

"Ta nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của bà!"

Ta đi đến ngồi xổm trước mặt thằng bé, đưa tay chọc vào má cậu.

"Hắc hắc hắc, vậy phải làm sao đây, cha con hình như lại nghe lời ta hơn thì phải?"

Ta chỉ khẽ chạm vào thằng bé một cái, kết quả Giang Thời đột nhiên biến sắc, ôm bụng kêu đau.

Ta giật mình.

"Này, ăn vạ đấy à, không võ đức chút nào cả!"

Đợi đến lúc Giang Mộc Viễn từ trong nhà chạy ra, Giang Thời đã toát mồ hôi trán, lăn lộn trên đất.

Nhìn thằng bé không giống như đang giả vờ, ta vội vàng ngồi xổm xuống, sờ mặt thằng bé, lúc này mới phát hiện tay nóng rực, thì ra là bị sốt rồi.

"Bị khó tiêu rồi! Chàng mau bế con vào giường giúp ta."

Kiếp trước, chị gái ta thường xuyên dẫn con về nhà mẹ đẻ, cháu gái ta cũng vậy, tỳ vị yếu, chỉ cần ăn nhiều một chút là buổi tối sẽ bị sốt, ho, đau bụng, phải xoa bóp cho con bé cả đêm.

Giang Thời ngày nào cũng chỉ uống cháo loãng, đột nhiên ăn nhiều cơm như vậy, đường ruột không thể tiêu hóa được.

"Có cần đi mời đại phu không?"

Giang Mộc Viễn lo lắng hỏi, ta một tay ấn lên bụng Giang Thời, xoa bóp theo chiều kim đồng hồ, một tay sai Giang Mộc Viễn đi lấy túi chườm trong hòm đồ của ta.

"Không cần đâu, Chu đại phu nhà bên cạnh đi nhà vợ rồi, mấy hôm nay không có ở trong thôn."

"Chàng đến huyện thành đi về mất hai canh giờ, chưa chắc đã mời được đại phu."

"Ta xoa bóp cho con một lát, lát nữa cho con đi đại tiện, sẽ dễ chịu hơn nhiều."

Giang Thời nằm trong lòng ta khóc lóc.

"Cha, cha đừng tin nàng ta, chắc chắn là nàng ta hạ độc con, cha mau đi tìm đại phu cứu con…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/con-duong-tay-trang-cua-ke-mau-doc-ac/chuong-5.html.]

Giang Mộc Viễn do dự một lúc, cuối cùng vẫn không yên tâm về nhi tử mình.

"Ta cưỡi ngựa đi, không cần đến hai canh giờ đâu."

Giang Mộc Viễn đi rồi, Giang Thời càng khóc to hơn.

"Nữ nhân xấu xa, hôm nay ta c.h.ế.t chắc trong tay bà rồi."

"Thôi đi thôi đi, ngươi là nam chính đấy, nhảy vực nhảy sông, lấy d.a.o đ.â.m cũng không c.h.ế.t được, còn kêu la cái gì!"

Ta tăng thêm lực đạo trên tay, xoa bóp một lúc, sau đó đi đun nước nóng đổ vào túi chườm, cho Giang Thời chườm bụng. Bận rộn một hồi, thằng bé rốt cuộc cũng muốn đi đại tiện.

Đi đại tiện mấy lần, chờ đến lúc Giang Mộc Viễn dẫn đại phu về đến nhà, Giang Thời đã ngủ thiếp đi trên giường.

Đại phu bắt mạch cho thằng bé, nói với vẻ không vui:

"Khó tiêu, may mà xử lý kịp thời. Đứa trẻ này tỳ vị yếu, làm phụ mẫu không nên ép con ăn cơm."

"Muốn con trẻ khỏe mạnh, ba phần đói ba phần lạnh, buổi tối chỉ nên cho con uống cháo loãng là được, không nên ăn quá nhiều. Tỳ vị của con cần phải từ từ điều dưỡng, không nên nóng vội."

Giang Thời lơ mơ tỉnh dậy, vừa hay nghe được câu này, hai mắt lập tức trợn to, cơn buồn ngủ biến mất tăm.

Giang Thời trợn mắt há hốc mồm như bị sét đánh, ta nhân cơ hội, theo thói quen giơ tay áo lau khóe mắt, nhìn Giang Mộc Viễn với vẻ mặt uất ức.

"Ta đã nói là không cần mời đại phu mà, ta biết chàng vẫn luôn không tin tưởng ta."

"Hai cha con thật vô lương tâm, tấm lòng của ta, cuối cùng lại bị phụ bạc, hu hu hu…"

Giang Mộc Viễn tiễn đại phu về huyện, Giang Thời còn nhỏ, không chịu được liền ngủ tiếp.

Ta đắp chăn cho thằng bé, tự mình rửa mặt mũi chân tay rồi quay về phòng ngủ, đang mơ màng sắp ngủ thì bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh lún xuống, một cơ thể nóng rực áp sát lại.

Ta lập tức cứng đờ người.

Giang Mộc Viễn đưa tay ôm lấy eo ta.

"Tô Cẩm, những năm qua vất vả cho nàng rồi."

Hơi thở nóng bỏng phả vào tai ta, da đầu ta tê rần.

Tuy rằng Giang Mộc Viễn đẹp trai thật, nhưng chúng ta mới gặp mặt lần đầu, thật sự là không xuống tay được.

 

Loading...