Con Anh, Con Tôi Và Con Chúng Ta - Chương 5 + 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 13:52:01
Lượt xem: 187

5.

Tôi thản nhiên rụt chân lại, đóng cửa.

Bất kể cô ta nói có đúng hay không, coi đó như một trò đùa cũng không tệ.

Tôi ngồi xuống giường.

"Thực chất cô không nên được sinh ra." Bạch Ngữ thì thầm.

Tôi bật cười: "Ý cô là nam nữ chính mới nên ở bên nhau đúng không? Bố tôi là nam phụ, mẹ tôi không nên để mắt đến, càng không nên ở bên ông ấy?"

"Đúng vậy, nhưng mẹ cô đã phá vỡ xiềng xích của nữ chính, gọi là nhân vật trong tiểu thuyết thức tỉnh."

"Vậy nam chính tên gì?" Tôi hỏi.

Bạch Ngữ: "Tư Luật Thành."

Mặt tôi không biểu cảm: "Chưa từng nghe."

Bạch Ngữ nhẹ nhàng gõ vào bàn: "Tất nhiên cô chưa từng nghe, mọi người đều nâng niu bảo vệ cô như công chúa nhỏ, chuyện này càng được giấu kín như bưng."

"Nhưng rồi cô cũng sẽ biết thôi, vì Tư Luật Thành sắp trở về nước rồi."

Đồng tử tôi rung lên.

"Cô không thấy mẹ cô rất lạnh nhạt với những người theo đuổi dì ấy sao?"

Tôi im lặng.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Không chỉ rất lạnh nhạt, mà còn xen lẫn một chút... căm ghét và ghê tởm không thể nhận ra.

Giao tiếp cũng chỉ duy trì phép lịch sự bề ngoài.

Bạch Ngữ bắt đầu kể từ từ.

Từ miệng Bạch Ngữ, cuối cùng tôi cũng biết được tình hình đại khái của bố mẹ mình.

Hóa ra, tôi đang sống trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm.

Nhưng nhân vật chính của câu chuyện không phải tôi, mà là người đàn ông tên Tư Luật Thành và mối tình đầy đau khổ của ông ta với mẹ tôi.

Một câu chuyện thế thân cho ánh trăng sáng rất sáo rỗng.

Rõ ràng, mẹ tôi chính là nữ chính làm thế thân cho ánh trăng sáng đó.

Sau đó, dù là nam chính hay những người chú kia, họ cũng đều yêu ánh trăng sáng - Dạ Nhược Nhiên.

Người mẹ thế thân của tôi do có tám phần giống với ánh trăng sáng ấy nên mẹ đã bị lũ đàn ông k h ố n n ạ n này hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng điểm khác biệt giữa nam chính và những người chú kia là mẹ tôi là vợ trên danh nghĩa của nam chính Tư Luật Thành.

Tôi còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã bị tạt một gáo m.á.u chó vào mặt.

Không chỉ là câu chuyện làm thế thân cho ánh trăng sáng, mà còn là câu chuyện ngược luyến tàn tâm - một cuốn tiểu thuyết m.á.u chó “có không giữ, mất tiếc ghê”?

Bạch Ngữ xoa trán, thở dài: "Theo diễn biến của tiểu thuyết, sau khi nam chính cảm thấy đã yêu mẹ cô, ông ta sẽ thực hiện một loạt hành động theo đuổi, cuối cùng mẹ cô sẽ tha thứ cho nam chính, rồi hai người sẽ hạnh phúc bên nhau."

"Nhưng không ngờ..."

"Nhưng không ngờ mẹ tôi đã thoát khỏi sự ràng buộc của cốt truyện tiểu thuyết, không chỉ không yêu người đàn ông đã từng làm tổn thương bà sâu sắc, mà còn cực kỳ ghê tởm, căm hận, sau khi buông tay thì quay sang lấy bố tôi?"

Tôi nghĩ mà xem, tính cách của mẹ tôi cương liệt và quyết đoán như vậy, một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không bao giờ quay đầu lại, tha thứ cho nam chính ư? Không thể nào!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/con-anh-con-toi-va-con-chung-ta/chuong-5-6.html.]

Tôi bình tĩnh nói: "Vậy... cô không phải Bạch Ngữ? Cô nói thế giới này là thế giới tiểu thuyết, cô là người xuyên không? Hay là tự mình thức tỉnh?"

Giọng điệu của Bạch Ngữ nhàn nhạt, nhưng tôi vẫn nghe ra được một chút nghiến răng nghiến lợi: "Đúng cũng không đúng. Tên thật của tôi cũng là Bạch Ngữ, ở thế giới bên ngoài tiểu thuyết là con gái hợp pháp. Ai ngờ xuyên vào sách lại đột nhiên trở thành con riêng? Tôi cũng hết nói nổi!"

Tôi nghi ngờ hỏi: "Nói cho tôi biết những điều này có lợi gì cho cô? Nói chung, những người xuyên không như các cô không phải đều giấu giếm, âm thầm nắm giữ kịch bản, nắm rõ diễn biến cốt truyện, rồi trục lợi cho bản thân sao?"

Bạch Ngữ tỏ vẻ nịnh nọt: "Cốt truyện tiểu thuyết của bố mẹ cô đã kết thúc từ lâu, thậm chí có thể nói là bỏ dở. Còn như chúng ta đều là nữ phụ trong bộ tiểu thuyết phái sinh này, tôi cần một đồng minh, không muốn c.h.ế.t một cách mơ hồ. Em gái Tề Yên thông minh, sáng suốt và bình tĩnh của chị ơi, vì chúng ta cùng chung một nửa dòng máu, hãy cứu chị gái của mình đi nha~"

Tôi: "..."

6.

Mấy ngày nay mẹ tôi rõ ràng có chút bồn chồn.

Nhìn vẻ mặt cau có của mẹ, bố tôi đau lòng vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày mẹ, hôn lên trán mẹ: "Em lo anh ta trở về sao?"

Mẹ tôi buồn bã, tựa đầu vào vai bố, ôm chặt lấy bố: "Đúng vậy, tên đó là một kẻ điên! Em không lo cho bản thân mình, em sợ anh ta sẽ ra tay với con gái chúng ta."

Bố tôi nghe xong sắc mặt lập tức nghiêm lại: "Anh sẽ âm thầm cử thêm vài vệ sĩ đi bảo vệ Yên Nhi."

Mẹ tôi "ừ" một tiếng.

"Anh nói xem tại sao anh ta còn phải trở về? Anh ta ở nước ngoài cả đời bên cạnh ánh trăng sáng của mình không phải tốt rồi sao? Tại sao anh ta không chịu buông tha cho em!" Mẹ tôi hơi mất kiểm soát cảm xúc.

Bố tôi nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng mẹ, an ủi: "Anh biết anh ta vẫn còn chấp niệm với em. Nhưng đây là chuyện giữa những người đàn ông. Là chồng và là bố, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con."

Tôi trốn ở cửa lặng lẽ lắng nghe.

Xem ra, người đó rất có thể chính là nam chính trước đây - Tư Luật Thành.

Tôi nhớ lại tin nhắn mà mẹ tôi nhận được trên điện thoại hai ngày trước - Tống Dư, anh đã trở về, dù anh có đi bao lâu, em vẫn là của anh! Cả đời này em đừng hòng trốn thoát!

Đó là một số điện thoại nước ngoài.

Tôi: "Đây là ai vậy? Thật là bá đạo, cuồng vọng lại còn bệnh hoạn."

Bạch Ngữ: "Ông ta chính là nam chính, Tư Luật Thành."

Tôi: "..."

Bạch Ngữ cau mày: "Xem ra bố cô không thể trói buộc anh ta được bao lâu nữa."

Tôi ngơ ngác: "Liên quan gì đến bố tôi?"

Bạch Ngữ ngạc nhiên: "Chẳng lẽ cô không biết nam chính bị mắc kẹt ở nước ngoài là do bố cô sao? Nếu không, cô nghĩ tên điên cuồng, cố chấp này sẽ ngoan ngoãn ở nước ngoài mười mấy năm sao?"

Bạch Ngữ khen ngợi: "Nam chính dù sao cũng là nam chính, chỉ số thông minh, mưu lược, thiên phú kinh doanh đều không thiếu, cho dù có chút cản trở, nhưng đối với nam chính mà nói thì chẳng là gì cả, rất nhanh có thể ở nước ngoài làm nên sự nghiệp. Chỉ tiếc là bố cô cũng là người tàn nhẫn, thủ đoạn lạnh lùng, ngang tài ngang sức với nam chính. Sự nghiệp của nam chính ở nước ngoài vừa mới khởi sắc thì đã bị bố cô bóp chết."

"Nhưng việc kìm kẹp nam chính mười mấy năm đã là giới hạn rồi."

Tôi giơ tay hỏi: "Vậy chẳng phải ông ta sẽ hận bố tôi lắm sao?"

Bạch Ngữ liếc tôi một cái: "Nếu không thì sao? Bị bố cô cướp mất người phụ nữ, còn bị đuổi ra nước ngoài, quả thực là nỗi nhục cả đời. Nam chính hận không thể xé xác bố cô ra thành từng mảnh."

Tôi không vui: "Cướp phụ nữ của ông ta là sao chứ? Tại ông ta vừa tệ bạc vừa hèn hạ, mẹ tôi vứt bỏ một kẻ rác rưởi thì có gì sai? Bị đuổi ra nước ngoài là sao nữa? Là do ông ta kém cỏi, bố tôi loại bỏ một tình địch thì có gì sai?"

Bạch Ngữ giơ ngón tay cái với tôi: "Đúng vậy, mọi lỗi lầm đều do nam chính gây ra."

Tôi cực kỳ hài lòng.

Bố mẹ tôi không thể nào sai được! Vậy thì người sai chính là người khác!

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...