Con Anh, Con Tôi Và Con Chúng Ta - Chương 12 + 13

Cập nhật lúc: 2024-07-06 17:24:38
Lượt xem: 82

12.

Sự thật đúng như Bạch Ngữ nói.

Vài ngày sau, một người đàn ông có ngoại hình tao nhã, tinh tế gõ cửa nhà tôi.

"Lục Phạm, anh đến rồi sao?" Chị gái mừng đến phát khóc, như một con bướm bay vào vòng tay của người đàn ông: "Em nhớ anh quá."

Người đàn ông tên Lục Phạm này cười cưng chiều, xoa đầu chị, giọng nói như suối băng nghe thật êm tai: "Ừ, anh đến rồi."

Lục Phạm muốn đưa Bạch Ngữ đi, bố mẹ tôi nghe chuyện này cũng không phản đối.

Thực ra nói khó nghe một chút thì việc bố tôi đưa Bạch Ngữ về là trách nhiệm, nhưng cũng chỉ là trách nhiệm mà thôi.

Nói đến tình yêu dành cho đứa con riêng, hừ hừ, xin lỗi, ông ấy không có.

Tất cả tình yêu của ông ấy đều dành cho mẹ tôi, ngay cả tôi, đứa con kết tinh của tình yêu, cũng chỉ có thể đứng thứ hai.

Ờ... còn mẹ tôi thì khỏi phải nói, bà ấy vẫn luôn coi Bạch Ngữ như khách.

Vì vậy, từ đầu đến cuối, chỉ có tôi là không nỡ.

Tôi: "..."

Mẹ liếc tôi: "Con lo lắng cái gì, người ta hơn con tận ba tuổi, có đầy đủ năng lực hành vi dân sự, nếu không nỡ thì đi chào tạm biệt đi."

...

"Chị đi đây." Bạch Ngữ nhẹ nắm tay tôi, nụ cười có chút buồn: "Tề Yên, tạm biệt."

"Chúc chị bình an."

13.

Khi tôi đang viết báo cáo nghiên cứu, thì đột nhiên nhận được điện thoại của bạn thân.

"Tề Yên! Mau đến đây! Số 121 đường Thanh Mậu, mẹ cậu suýt bị một gã điên tông xe!"

Lời của bạn thân như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến tôi hoa mắt chóng mặt, không cầm chắc điện thoại, làm rơi "bịch" một tiếng xuống đất!

Adrenaline tăng vọt, tôi run rẩy nhặt điện thoại lên.

"Tề Yên, cậu nghe thấy không? Có một người đàn ông cứu mẹ cậu, tình hình hiện trường rất tệ!"

Tôi giọng run run: "Nghe thấy rồi! Tớ đến ngay!"

Tim đập thình thịch, khi tôi đến đường Thanh Mậu, cảnh sát đã kéo dây cảnh giới.

Tôi thấy cảnh sát đang bẻ tay một người đàn ông vẻ mặt dữ tợn, chuẩn bị đưa lên xe cảnh sát.

Tôi nín thở.

Người gây tai nạn này không phải Tư Luật Thành thì là ai?

Liên tưởng đến lời của bạn thân, thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/con-anh-con-toi-va-con-chung-ta/chuong-12-13.html.]

Không có được mẹ tôi thì muốn hủy hoại bà sao?!

Ông ta đúng là một kẻ điên!

Trên mặt đất có một vũng m.á.u lớn, lượng m.á.u này...

Lòng tôi chùng xuống.

Điện thoại lại reo.

"Yên nhi!" Giọng mẹ tôi nghẹn ngào: "Anh trai con..."

"Để anh nói," Đây là giọng nói trầm ổn của bố tôi: "Yên nhi, Tư Luật Thành đã điên rồi, anh ta bất chấp mọi thứ muốn tông c.h.ế.t mẹ con, anh trai con Tư Mộ Vũ đã cứu mẹ, nhưng..." Giọng nói có vẻ nghẹn ngào: "Bây giờ anh con đang cấp cứu ở Bệnh viện Nhân dân Đế đô."

Tôi nắm chặt điện thoại, vẻ mặt bàng hoàng.

Anh trai, Tư Mộ Vũ cứu mẹ tôi?

"Tề Yên!" Bạn thân Chu Tình thấy tôi, vội vàng chạy đến: "Bố mẹ cậu đã đi theo xe cứu thương đến bệnh viện rồi, cậu cũng mau đi đi, tớ đi cùng cậu."

Tôi nhanh chóng đáp lại, cùng cô ấy đón một chiếc xe, hướng về phía Bệnh viện Nhân dân Đế đô.

Vừa đến nơi, tôi đã thấy mẹ tôi, người luôn bình tĩnh thản nhiên, đang che mặt khóc.

Bố tôi ngồi bên cạnh, cố gắng an ủi mẹ tôi: "Không phải lỗi của em..."

Tôi đi đến, muốn mở lời, nhưng không biết mình nên nói gì.

Tôi lặng lẽ đứng trước cửa phòng phẫu thuật, thầm cầu nguyện.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Trời ơi, mẹ tôi mới vừa nhận lại anh trai tôi chưa được bao lâu.

Tuổi thơ bà đã chịu quá nhiều đau khổ, gặp phải một tên ác quỷ như vậy đã là bất hạnh, lẽ nào đến tuổi trung niên, ông trời còn muốn cướp đi đứa con trai của bà sao?

Hốc mắt tôi cay cay, đột nhiên tôi nhớ đến một lá thư nhận được mấy ngày trước - Gửi đến em gái yêu quý Tề Yên, người gửi là anh trai tôi - Tư Mộ Vũ.

Lúc đó tôi bận rộn với việc học hành, tiện tay nhét vào ngăn kéo quên mất không xem.

Bây giờ về xem còn kịp không?

...

Đèn đỏ của phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra.

Ánh mắt buồn bã và mệt mỏi.

"Chúng tôi đã hết sức, xin hãy nén đau thương."

Nghe vậy, mẹ tôi ngất xỉu, bố tôi vội vàng đỡ lấy bà.

Tôi cũng ở bên cạnh đỡ mẹ tôi.

Những giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt sàn nhà.

Hóa ra... đã không kịp rồi.

Bình luận

1 bình luận

Loading...