Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cô vợ của sĩ quan - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-09-06 15:39:48
Lượt xem: 30

Trân Trân sau khi về thì ngồi xuống bên bàn, nhìn sách giáo khoa nhấc bút viết chữ Hán. Cô vừa học viết chữ cho nên mỗi nét bút đều viết rất chậm, cố gắng viết từng chữ thật chỉnh tề. Dù vậy thì thực ra chữ viết vẫn xiêu vẹo.

Lúc Trân Trân viết chữ thì không tập trung tư tưởng, trong đầu không nhịn được mà nghĩ: Vẫn là bản thân quá kém cỏi, còn lớn lên ở nông thôn, không có học thức, không có kiến thức.

Nghĩ đi nghĩ lại thì trong lòng không nhịn được mà ấm ức, hốc mắt vô thức ươn ướt. Lúc nhận ra mắt mình ướt rồi thì Trân Trân vươn tay lau mặt, lại hít hít mũi. Dù trong lòng cô rất khó chịu nhưng vẫn không dừng bút. Cô cầm bút tiếp tục viết chữ, trong lòng tự cổ vũ bản thân: Không được bày ra cái dáng vẻ vô dụng này, bản thân không tốt là không tốt, vậy thì cứ cố gắng nỗ lực là được. Một ngày nào đó cô sẽ tốt lên.

Trân Trân nghĩ đến đây thì lại tiếp tục hít mũi. Sau đó cô không nghĩ nữa, đặt hết lực chú ý lên trên chữ Hán, nghiêm túc chép chính tả. Chép xong chữ “ruộng”, lại chép “núi”, lại chép “nước”, ghi nhớ từng chữ vào trong đầu.

Bị Trân Trân làm lơ hai lần, Lý Sảng tất nhiên là biết mấy câu nói của mình thực sự đã làm tổn thương Trân Trân. Buổi chiều cô ấy đi làm thì cũng giống như buổi sáng vậy, mặt mày nghiêm nghị vùi đầu làm việc, trạng thái không được thoải mái như bình thường, cũng không tranh thủ thời gian rảnh đi tìm A Văn. Buổi tối tan làm về nhà ăn cơm, rửa mặt đi ngủ vẫn là cái biểu cảm đó.

Trước khi đi ngủ, Hà Thạc ngồi trên giường nhìn Lý Sảng, luôn cảm thấy cô ấy không đơn giản chỉ là khó chịu vì mang thai. Thế là anh ấy mở miệng hỏi Lý Sảng: “Trong lòng em có phải có chuyện gì khác không?”

Lý Sảng vẫn không muốn kể, chỉ nói: “Không có chuyện gì cả, chỉ là mang thai nên khó chịu thôi.”

Hà Thạc nhìn chằm chằm mặt cô ấy: “Thật sao? Anh lại cảm thấy không phải như vậy.”

Nói không rõ được là xảy ra chuyện gì mà Lý Sảng đột nhiên cảm thấy không kiềm chế được. Cô ấy mím môi trầm mặc một lúc rồi hốc mắt ướt đẫm, nước mắt sắp trào ra khỏi khóe mắt.

Hà Thạc bị phản ứng này của cô ấy dọa cho phát hoảng, vội vàng đưa khăn tay cho cô ấy, dịu giọng hỏi: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì rồi?”

Lý Sảng nhận khăn lau lau mắt. Cô ấy cúi đầu, cảm xúc trong lòng dâng lên không dằn xuống được, quẹt miệng bật khóc, còn vừa khóc vừa nói: “Em không muốn khóc, nhưng trong lòng em khó chịu, em không kiềm chế được bản thân…”

Hà Thạc biết phụ nữ mang thai cảm xúc sẽ bị ảnh hưởng, nhất là những cảm xúc tiêu cực sẽ bị phóng đại, rất nhạy cảm, thích khóc, một chút chuyện nhỏ là có thể bật khóc. Anh dỗ dành cô: “Có chuyện gì em cứ nói với anh, anh sẽ giúp em đưa ra lời khuyên. Nếu như có chỗ nào anh làm chưa tốt em có thể nói ra thì anh sẽ tự kiểm điểm, xin lỗi em ngay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-vo-cua-si-quan/chuong-80.html.]

Lý Sảng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút. Cô hít vào, kiềm chế tâm tình của mình. Sau đó cô đỏ mắt nhìn qua Hà Thạc, kể lại chuyện với Trân Trân cho anh ấy nghe.

Kể xong, cô còn nói tiếp bằng giọng mũi: “Lúc đó em với A Văn nói đến Ngô Đại Phượng, nhớ đến Ngô Đại Phượng nói xấu mình là em lại tức giận nên giận chó đánh mèo. Bây giờ đã trở mặt với Ngô Đại Phượng, còn đắc tội với cô ấy, trong lòng em rất khó chịu, khó chịu muốn chết.”

Càng nói càng lộn xộn: “Lúc trước em thực sự không xem cô ấy là bạn bè thực sự, dù sao cũng là hàng xóm mà, cảm thấy con người cô ấy đáng yêu, chơi với cô ấy vui vẻ thoải mái nên mới chơi chung…. Em còn cảm thấy em hẳn là không có cái gì gọi là… Thế nhưng… nhưng cô ấy lại cho em canh cá, em lại không ổn…”

“Em muốn chào hỏi cô ấy, có lẽ có thể giải thích với cô ấy, nhưng cô ấy không để ý đến em.”

“Mang thai vốn là khó chịu…”

“Thật sự là không chịu nổi......”

Mặc dù cô nói khá loạn, nhưng Hà Thạc vẫn nghe hiểu tất cả. Anh ấy rất kiên nhẫn, nhìn Lý Sảng: “Vậy làm sao bây giờ? Nếu như em không biết nên giải thích với cô ấy thế nào thì em hạ thể diện xuống. Hay là để anh nói với Hoài Minh, anh giúp em giải thích nhé?”

Lý Sảng lắc đầu ngay, dùng giọng mũi nói: “Không muốn đâu.”

Hà Thạc nhìn cô, hỏi nghiêm túc: “Vậy em cứ tự kìm nén như vậy sao?”

Lý Sảng hít hít mũi: “Em nói ra như vậy thì trong lòng cũng đã thoải mái hơn, anh cũng đừng quan tâm nữa.”

Cô nói xong thì kéo chăn, nghiêng người nằm xuống: “Buồn ngủ rồi, ngủ thôi.”

Hà Thạc nhìn cô như vậy thì đưa tay kéo đèn. Sau khi nằm xuống, anh vỗ lưng Lý Sảng hai cái, nhắm mắt đi ngủ cùng cô.

Loading...