Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô vợ của sĩ quan - Chương 395

Cập nhật lúc: 2024-09-23 08:43:46
Lượt xem: 30

Thấy dáng vẻ này của Ngô Đại Phượng, Lý Sảng, A Văn và chị dâu Trần đều bật cười.

Thấy họ cười, não Ngô Đại Phượng xoay chuyển, nghĩ tới gì đó, lại vội nhìn Trân Trân nói: "Em bận chị không bận, vậy lễ gì đó tối nay, có thể dẫn chị theo xem thử không?"

Đây cũng không phải là chuyện lớn gì.

Trân Trân đáp: "Đương nhiên có thể."

Ngô Đại Phương vui vẻ: "Chị cũng đi tâng bốc cho em."

Đi ra từ viện nghỉ hưu, trên mặt bốn người vẫn còn treo đầy ý cười.

Lý Sảng cảm khái nói: "Ngô Đại Phượng này, cũng trở nên khác với trước kia rồi, tướng mạo cũng đổi." Không trông hung hãn như trước kia nữa, lúc này già rồi, gương mặt khi nói chuyện lại rất hiền từ.

Trân Trân nói: "Đã trôi qua mấy chục năm rồi, chị và em đều thay đổi, sao chị ấy có thể không thay đổi được?"

Lý Sảng cười suy đoán: "Có thể đã xuất hiện người có thể trị được chị ta."

Trân Trân nhỏ tiếng: "Nghe nói vợ của Tam Oa rất lợi hại..."

Buổi tối phải đi tham gia lễ trao giải.

Sau khi từ viện nghỉ hưu trở về, mấy người ở nhà chỉnh trang trước một phe.

Sau khi chỉnh trang từ đầu tới chân xong, Trân Trân và Thị Hoài Minh sóng vai đứng trước gương.

Thị Hoài Minh mặc quân trang vừa vặn, vẫn thẳng tắp như khi trẻ.

Anh nhìn Trân Trân hỏi: "Căng thẳng không?"

Trân Trân cười nói: "Không căng thẳng, cũng không phải là lần đầu."

Tuy nói tiểu chuyển dài tập là lần đầu tiên nhận được giải thưởng văn học, nhưng tiểu thuyết tầm trung và ngắn tập, còn có một số tản văn cũng từng nhận được phần thưởng, cũng từng lên sân khấu nhận thưởng vài lần rồi.

Nếu đã không căng thẳng, vậy thì ra ngoài thôi.

Trân Trân và Thị Hoài Minh cùng ra ngoài, đi cùng với Hà Thạc Lý Sảng, Liễu Chí A Văn cùng với chị dâu Trần.

Bọn trẻ bận công việc, họ không đặc biệt thông báo cho chúng.

Tới hiện trường lễ trao giải, tất cả dựa theo lưu trình.

Trân Trân là người tới nhận thưởng, Thị Hoài Minh bọn họ đương nhiên là tới làm khán giả.

Tuy bây giờ đã nghỉ hưu, anh và Hà Thạc, Liễu Chí còn có lão Chu mặc quần trang vẫn uy phong lẫm liệt như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-vo-cua-si-quan/chuong-395.html.]

Lão Chu và Ngô Đại Phượng cùng nhau tới.

Gặp mặt chào hỏi, ngồi xuống trên khán đài, Ngô Đại Phượng tự nhiên ngồi bên cạnh anh cùng lão Chu.

Bình thường Ngô Đại Phượng ít khi tham gia những kiểu thế này, bây giờ cũng già đi rồi, cũng không hiểu những chuyện này lắm, cho nên nhìn người chủ trì nói chuyện trên sân khấu, phần lớn thời gian cô ta đều ngây người, ù ù cạc cạc.

Cho tới khi Trân Trân lên sân khấu, trên mặt cô ta mới có lại tinh thần.

Nhìn thấy Trân Trân nhận cúp và giấy chứng nhận trên sân khấu, lại tự nhiên phát biểu cảm tưởng khi nhận phần thưởng ở trước micro, toàn thân tỏa sáng, nói rất nhiều thứ mà cô ta nghe không hiểu, cô ta bỗng lại cảm thấy lơ ngơ.

Trong lơ ngơ, cô ta nhỏ tiếng nói: "Người trên sân khấu đúng là Trân Trân mà chúng ta biết sao?"

Lão Chu xoay đầu nhìn cô ta: "Không thì còn ai?"

Ngô Đại Phượng nhìn chằm chằm Trân Trân trên sân khấu, trong giọng nói có một cảm giác như đang mơ: "Anh nói chênh lệch giữa người với người này lớn thật. Năm đó bọn em cùng nhau tới tỉnh, khi đó em ấy còn không bằng em..."

Nói tới câu cuối cùng, giọng của cô ta nhỏ tới mức không nghe thấy.

Chênh lệch giữa người với người vẫn luôn tồn tại.

Lão Chu không nghe thấy câu cuối cùng của Ngô Đại Phượng, cũng không tiếp lời cô ta.

Nhưng khi anh ta nhìn lên sân khấu lần nữa, trong lòng cũng không nhịn được cảm khái — năm đó thật sự không nghĩ tới Lâm Trân Trân sẽ sống thành dáng vẻ của hôm nay.

Trân Trân nói xong cảm tưởng nhận thưởng của mình, trên khán đài lập tức vang lên một tràng pháo tay.

Ngô Đại Phương nghe tới ngỡ ngàng, nhìn thấy người khác vỗ tay cô ta cũng vội vỗ tay theo.

Thấy Trân Trân xuống sân khấu, chỉ cảm thấy tất cả ánh sáng của thế giới này đều đang đuổi theo chiếu lên người Trân Trân.

Lực vỗ tay của cô ta bất giác nặng hơn, vỗ đến đỏ lòng bàn tay.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, Trân Trân và mọi người lại cùng tới nhà hàng ăn cơm.

Lúc ăn cơm, chuyện được nói nhiều nhất vẫn là chuyện cô đạt giải, mà người hỏi nhiều nhất dĩ nhiên là Ngô Đại Phượng.

Cô ta không hiểu gì về phương diện này, cũng không gò bó gì, nghĩ ra gì thì hỏi cái đó.

Mọi người cũng đều rất kiên nhẫn, giải thích rõ ràng với cô ta.

Hỏi một số hư ảo về vinh dự tiếng tăm, Ngô Đại Phượng lại hỏi những câu thực tế: "Vậy Trân Trân em đạt giải này, chỉ được tiếng tăm và giấy chứng nhận kia thôi sao?"

Lý Sảng nói: "Đương nhiên không phải, còn có tiền thưởng, nhưng đây không phải thứ quan trọng nhất."

Nhưng Ngô Đại Phượng vẫn tò mò: "Tiền thưởng là bao nhiêu?"

A Văn ra dấu tay: "Tám mươi nghìn."

Loading...