Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô vợ của sĩ quan - Chương 291

Cập nhật lúc: 2024-09-17 20:32:48
Lượt xem: 18

Đan Tuệ cũng không biết cái gì là phù hiệu, thế nhưng biết đại học, bởi vì chị họ cô bé Thị Đan Linh cũng học đại học.

Tiếp đó cô bé nhìn Thị Hoài Minh lại hỏi: "Mẹ giống chị, cũng muốn đi học đại sao?"

Thị Hoài Minh trực tiếp lên tiếng nói: "Đúng vậy, mẹ cũng muốn đi học đại học."

Trân Trân bị anh nói tới xấu hổ, vội vàng đỏ mặt giải thích: "Mẹ không có thi lên đại học, chỉ là đi học một lớp trong đại học, học tập trải nghiệm một chút, không phải đi học đại học."

Đan Tuệ đương nhiên không hiểu, "Học trong trường đại học không phải là học đại học sao?"

Giải thích không rõ được, Trân Trân không thể làm gì khác hơn là đồng ý: "Ừ… Đó chính là học đại học…"

Chung Mẫn Phân đã sớm biết chuyện Trân Trân muốn đi học đại học, bà cũng không xen vào quá nhiều.

Lúc trước Thị Hoài Minh học tập huấn luyện ở trường quân đội mấy năm, tham gia xóa nạn mù chữ bậc cao, kỳ thật tương đương với học đại học.

Bà cũng hi vọng Trân Trân có thể càng ngày càng tốt, cùng với Thị Hoài Minh không ngừng tiến bộ, ai cũng không thua ai.

Sau khi Trân Trân cầm được phù hiệu thì yêu thích không buông tay, lúc ngủ cũng đặt ở đầu giường ngủ.

Ngày hôm sau đưa đứa nhỏ trở về, cô ăn diện một phen, để cho mình cũng trông như một thanh niên thanh xuân tràn ngập sức sống, sau đó cài phù hiệu viền vàng ở trước ngực, đạp xe đi tới đại học sư phạm Hi Thành.

Lúc tới trường học cô đợi một lát, đợi đến khi nghỉ giữa giờ, tìm gặp Thị Đan Linh.

Thị Đan Linh rất bất ngờ Trân Trân sẽ tới vào lúc này, dù sao bây giờ không phải là chủ nhật, cô bé không có quá nhiều thời gian dẫn cô đi dạo sân trường dạo chơi một vòng.

Thị Đan Linh không có quá chú ý tới quần áo của Trân Trân, bất ngờ hỏi: "Thím ba sao thím tới vậy?"

Trân Trân mím môi nở nụ cười, không nói gì, trực tiếp dùng ngón tay chỉ phù hiệu trước n.g.ự.c mình.

Thị Đan Linh nhìn thấy phù hiệu mới tinh thì kinh ngạc một trận.

Chốc lát ánh mắt của cô ấy rơi lên trên mặt Trân Trân, đáy mắt không che giấu được hết ý cười, lên tiếng: "Thím ba, thím…"

Trân Trân vẫn còn xấu hổ, "Thím dự định sau này đến trường cháu học tập."

Thị Đan Linh nghe xong lời này, trực tiếp kinh hỉ đến mức bật cười, "Có thật không ạ?"

Trân Trân nói: "Thật, chú ba cháu nói giúp thím rồi."

Tuy rằng cảm thấy có hơi khó mà tin nổi, nhưng Thị Đan Linh vẫn rất vui sướng.

Cô ấy nói với Trân Trân: "Bây giờ cháu cũng gần quen hoàn cảnh của trường học rồi, thím ba, cháu giới thiệu với thím."

Trân Trân quả thực cần sự giúp đỡ của cô ấy.

Thời gian nghỉ ngắn ngủi, Trân Trân cũng sẽ không nói thêm những việc khác, nói chuyện chính với Thị Đan Linh: "Thím chưa từng học trong trường học, cháu làm vài tờ thời khóa biểu giúp thím được không? Thím dựa vào thời khoá biểu chọn mấy môn để học."

Thị Đan Linh quyết đoán gật đầu, "Thím ba, thím cứ giao cho cháu đi."

Nghĩ đến cái gì, cô ấy lại hỏi: "Thím ba, thím muốn học môn nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-vo-cua-si-quan/chuong-291.html.]

Chuyện này thì Trân Trân không suy nghĩ nhiều, nói thẳng: "Lịch sử này, văn học này, những môn như này đều muốn học."

Con mắt Thị Đan Linh mỉm cười, gật đầu lần nữa, "Được! Chủ nhật cháu đem thời khoá biểu cho thím."

Trân Trân không ở lâu quấy rầy cô bé nữa, "Mau trở về chuẩn bị lên lớp đi."

Tiếng chuông reo lên, Thị Đan Linh nói: "Vậy thím ba cháu về trước."

Trân Trân vỗ cô ấy một cái, "Nhanh đi nhanh đi."

Nhìn Thị Đan Linh trở về phòng học, Trân Trân ló đầu nhìn vào trong phòng học một chút.

Cô hơi tưởng tượng ra cảnh tượng mình ngồi ở trong đó nghe giảng bài, sau đó cười xoay người rời đi.

Đương nhiên lần này cô không có lập tức rời khỏi trường học, mà là một thân một mình, loanh quanh trường học một vòng.

Từ lớp học chuyển tới thư viện, từ thư viện chuyển tới nhà thể dục, lại từ nhà thể dục chuyển tới nhà ăn, sân tập, ký túc xá, mỗi nơi đều ở bên ngoài nhìn kỹ một hồi, cẩn thận ghi nhớ vào trong đầu.

Lúc xem, trong lòng chỉ có một ý nghĩ —— Đại học thật tốt.

Ngắm xong toàn bộ sân trường, Trân Trân hài lòng đạp xe về nhà.

Trên đường trở về, gió nhẹ nhàng thổi qua, còn có mùi thơm giống như mực in tràn đầy trong sách giấy, thổi vào khiến tâm trạng cô rất tốt.

Cô bất giác có cảm giác trở về lúc còn trẻ, nhưng hình như cô chưa từng có thanh xuân gì.

Về đến nhà, đậu xe ở trong sân, vừa vặn cùng đón con với Lý Sảng, A Văn.

Biết trưa hôm nay Trân Trân đến trường đại học, Lý Sảng cười hỏi cô: "Cảm

giác như thế nào?"

Trân Trân trả lời: "Tốt, cực kỳ tốt."

Lý Sảng và A Văn đều cười.

A Văn nói: "Sau này tiếp xúc với mấy sinh viên đại học trẻ tuổi, mỗi ngày nói về thi từ ca phú với bọn họ, nói đến thanh xuân, bàn về tương lai, rồi không nói chuyện với bọn em nữa đấy chứ?"

Trân Trân nhìn về phía A Văn, "Đương nhiên sẽ không, chị chỉ đi học thôi, sao có thể cả ngày hòa lẫn với đám con nít kia chứ? Chị lớn hơn bọn họ mười tuổi đấy, lại có gia đình, sao có thể đi chung với nhau?"

Lý Sảng ở bên cạnh nói tiếp: "Vậy cũng không biết chừng, dung mạo em xinh đẹp như vậy, nói không chừng còn có thể mọc ra một lam nhan tri kỷ đấy!"

Trân Trân nghe vậy giơ tay đánh Lý Sảng một cái, "Ai kêu chị nói hưu nói vượn!"

Kết quả A Văn lại ở bên cạnh cười tiếp lời: "Vậy đồng chí Thị Hoài Minh không gấp tới đỏ mắt à?"

Lý Sảng cười tiếp tục: "Đúng thế, đàn ông khoảng hai mươi tuổi chính là thời điểm hăng hái, Thị Hoài Minh già rồi!"

Trân Trân vội muốn chết, hai tay đều co lên, muốn cùng lúc bịt miệng Lý Sảng và A Văn.

Kết quả một người cũng không bịt được, không thể làm gì khác là che kín lỗ tai của mình.

Thực sự là hai đồ tồi!

Loading...