Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cô vợ của sĩ quan - Chương 240

Cập nhật lúc: 2024-09-11 14:59:04
Lượt xem: 14

Trân Trân mua nửa cân đường trắng trong cửa hàng, cùng một ít cá, trứng gà và rau quả.

Ở nhà không thiếu những thứ khác, vì vậy tất cả những gì cô mua đều là thức ăn.

A Văn không mua những thứ này mà chỉ mua một ít đồ ăn vặt trẻ con yêu thích.

Bước ra khỏi cửa hàng thực phẩm phụ, Trân Trân xách theo một giỏ đầy thức ăn.

A Văn chỉ cầm trên tay một túi bánh xốp đào giòn và một ít bánh ngọt trứng gà, cô ấy liếc nhìn giỏ thức ăn của Trân Trân, cười hỏi: "Có thể ăn hết nhiều thức ăn như vậy một lúc không?"

Trân Trân nhìn về phía cô ấy, trong mắt mang ý cười nói: "Ăn không hết thì cô tới ăn giúp tôi một chút."

A Văn chỉ coi là Trân Trân đang nói đùa, trả lời: "Tôi ăn ít lắm, chắc là không giúp được cô nhiều đâu."

Trân Trân mỉm cười nhìn cô ấy: "Vậy cũng không sao, có ăn là được."

Những nơi nên đến đều đã đến, sau khi mua thức ăn, Trân Trân lập tức cùng A Văn về nhà.

Cô một tay cầm giỏ thức ăn, một tay dắt Đại Bạch, Đại Bạch đi vài bước lại quay đầu nhìn Mễ Mễ trong vòng tay của A Văn.

Tất cả chỉ vì Mễ Mễ đang cầm chiếc bánh ngọt trứng gà trên tay, vị ngọt ngào thơm ngon kia khiến nó thèm ăn đến mức suýt chảy nước miếng.

Nhìn thấy Đại Bạch đang rất thèm ăn, thế là A Văn xé ra một chút bánh từ tay Mễ Mễ rồi đưa cho Đại Bạch.

Tất nhiên, những thứ này hiện nay không rẻ, vì vậy cô ấy chỉ có thể cho nó một chút.

Đại Bạch rất vui sau khi được ăn, cái đuôi cũng vểnh cao hơn.

Bộ lông dày đung đưa lay động trong gió.

Trân Trân và A Văn vừa đi vừa nói chuyện, sóng vai trở lại khu nhà nhỏ.

Ngay khi bọn họ vừa bước vào con hẻm đang sống thì đụng phải Chung Mẫn Phân sắc mặt lo lắng.

Chung Mẫn Phân cũng không đi một mình, bà còn đang nắm tay Đậu Đậu.

Thấy Trân Trân trở lại, bà vội vàng lo lắng nói với giọng run run: "Trân Trân! Tuệ Tuệ biến mất rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-vo-cua-si-quan/chuong-240.html.]

Trân Trân nghe nói như thế thì giật mình, nhanh chóng bước đến trước mặt Chung Mẫn Phân: "Cái gì?"

Giọng Chung Mẫn Phân càng lúc càng run run, bà giải thích với cô: "Mẹ đang thay tã cho Hưng Vũ trong phòng, Đậu Đậu chạy vào trong phòng xem em trai, còn Tuệ Tuệ vẫn ở trong sân, chờ mẹ thay tã cho Hưng Vũ xong thì đã không thấy tăm hơi Tuệ Tuệ đâu nữa…"

Vừa nói bà vừa nuốt một ngụm khí: "Mẹ hô lớn tìm khắp nơi xung quanh, nhưng cũng không có tìm được người..."

Nghe điều này, trong lòng Trân Trân cũng hoảng sợ theo.

Cô đưa giỏ thức ăn trong tay cho Chung Mẫn Phân, giọng điệu bình tĩnh nói: "Mẹ, mẹ về nhà trông coi Hưng Vũ và Đan Đồng, để con đi tìm."

Nói xong cô không chút do dự, lập tức dẫn Đại Bạch xoay người rời đi.

A Văn còn chưa kịp nói gì, Trân Trân đã rẽ ra khỏi con hẻm.

A Văn thu hồi ánh mắt, đành phải hỏi Đậu Đậu: "Con có nhìn thấy em gái đi đâu không?"

Đậu Đậu lắc đầu: "Con ở trong phòng trông em trai."

Thấy Chung Mẫn Phân đang rất lo lắng, A Văn lại an ủi Chung Mẫn Phân: "Dì à, không sao đâu, những người sống trong khu dân cư này đều là người trong quân đội, Tuệ Tuệ nhỏ như vậy không thể chạy xa được đâu, chắc sẽ sớm tìm được thôi."

Nếu đây là nơi mà mọi người đều biết rõ về nhau, Chung Mẫn Phân cũng sẽ không lo lắng.

Nhưng bọn họ mới tới đây hai ngày, còn chưa quen thuộc trạng thái cuộc sống nơi đây, đứa bé đột nhiên biến mất, lại còn nhỏ như vậy, làm sao có thể không lo lắng được chứ?

Sắc mặt Chung Mẫn Phân vẫn lo lắng khẩn trương, không nói nên lời.

A Văn an ủi bà thêm vài câu, kéo bà đi về nhà, cùng bà ngồi chờ Trân Trân.

Sau khi đợi khoảng hai mươi phút, Trân Trân đã quay lại.

Nhưng chỉ có Đại Bạch quay lại với Trân Trân chứ không phải Đan Tuệ.

Chung Mẫn Phân càng thêm bối rối hơn, đứng dậy đi đến trước mặt Trân Trân hỏi: "Không tìm thấy sao?"

Đôi mắt của Trân Trân cũng đã bắt đầu ướt vì lo lắng.

Nhưng cô cố gắng nhịn không để nước mắt rơi, khịt mũi một cái rồi vội vã đi vào nhà gọi điện thoại.

Cô cầm ống nghe điện thoại, cố gắng kìm nén nhịp tim đập loạn xạ của mình, chờ khi cuộc gọi được kết nối với văn phòng của Thị Hoài Minh, cô không thể kiểm soát được sự run rẩy và nghẹn ngào trong giọng nói nữa, ngay lập tức nói: "Anh ba, Tuệ Tuệ đã chạy ra ngoài biến mất rồi, em tìm khắp khu nhà xung quanh mà vẫn không tìm thấy…"

Loading...