Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cô vợ của sĩ quan - Chương 233

Cập nhật lúc: 2024-09-11 14:42:10
Lượt xem: 25

Hai người vừa cười vừa nói hai câu, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân đã đi ra.

Nhìn thấy Thị Hoài Minh, A Văn vội vàng lên tiếng chào hỏi, nhưng cô ấy cũng không biết Chung Mẫn Phân, nên không có tùy tiện chào hỏi.

Trân Trân giới thiệu với cô ấy: "Đây là mẹ chồng tôi."

A Văn lập tức vừa cười vừa cất tiếng chào hỏi: "Xin chào dì, cháu là bạn của Trân Trân, cháu tên là A Văn."

Chung Mẫn Phân cũng học cách chào hỏi của người trong thành, luôn miệng cười nói: "Xin chào, xin chào cháu."

Sau vài câu chào hỏi trò chuyện này xong, A Văn nói: "Mọi người nhanh làm đi, đợi lát nữa trời tối thì khá phiền phức đấy."

Trái lại cô ấy định giúp Trân Trân chuyển đồ, nhưng dẫn theo hai đứa bé, hai bé con lại nhỏ nên không rảnh tay.

Đúng là thời gian tương đối gấp gáp.

Trân Trân cũng không đứng nói nhiều cùng cô ấy nữa, tiếp tục chuyển hành lý tiếp Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân.

A Văn cũng không trở về ngay, mà dẫn theo Đại Bảo và Nhị Bảo của cô ấy đi vào trong sân nhà của Trân Trân.

Đại Bảo Đậu Đậu lớn hơn Đan Tuệ ba bốn tháng, tuổi tác hai đứa không kém nhiều, sau đi đi vào thì cùng nhau chơi đùa.

A Văn ôm Nhị Bảo Mễ Mễ nhìn bọn chúng chơi, vừa nói chuyện với Trân Trân: "Mọi người cũng mang theo Đại Bạch đến à?"

Trân Trân vừa bận bịu vừa trả lời cô ấy: "Đúng vậy đó, nó cũng muốn đi theo."

A Văn nhìn Đại Bạch: "Đã nhìn ra, nhìn nó nhảy tới nhảy lui thế này, chắc là vui vẻ lắm rồi."

Vừa nói chuyện, đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóc của nhóc con.

Nghe thấy tiếng khóc, Trân Trân vội vàng đi vào giường nhỏ nhìn, chỉ thấy Đan Đồng đi tiểu.

A Văn cũng đi theo Trân Trân đi vào phòng.

Nhìn thấy giữa giường trẻ em có hai bé con, cô ấy hơi ngạc nhiên: "Cô lại sinh song sinh à?"

Trân Trân cầm một cái tã mới sạch sẽ thay cho Đan Đồng, cười trả lời: "Đúng vậy."

A Văn nhìn hai búp bê sữa, giọng điệu không ngớt cảm thán: "Cô thật là giỏi."

Thấy Đan Đồng là con gái, cô ấy nhìn về Trân Trân rồi nhỏ giọng hỏi: "Đều là con gái hả?"

Trân Trân chỉnh tã cho Đan Đồng xong thì nói: "Không phải, đứa kia là con trai."

Hai mắt A Văn có hơi trợn tròn: "Còn là long phượng ư?"

Trân Trân cười, gật đầu với cô ấy.

A Văn cũng cười càng đậm: "Thật giỏi, thật là giỏi."

Sau khi thay tã xong, Đan Đồng không khóc nữa, Trân Trân lại đùa hai em bé một hồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-vo-cua-si-quan/chuong-233.html.]

Đùa cho hai bé con chơi vui vẻ xong thì lại tiếp tục đi chuyển hành lý.

A Văn đứng bên cạnh giường trẻ em, không có đi ra.

Cô ấy dùng lưỡi đẩy phát ra tiếng, đùa cặp long phượng một hồi, sau đó nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhỏ giọng nói: "Thật tốt."

Chờ khi Trân Trân, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân chuyển xong hành lý trên xe, đã là đêm đen.

A Văn nói với Trân Trân, dẫn theo Đậu Đậu nhà cô ấy về trước.

Mới vừa đi tới ngoài cửa sân, một người phụ nữ từ sân cách vách lại đi ra tới.

Người phụ nữ gọi A Văn hỏi: "Nhà đó mới chuyển đến à?"

A Văn dừng bước chân, trả lời cô ấy: "Đúng vậy, trùng hợp, vừa lúc đó là bạn của tôi."

Người phụ nữ nói tiếp: "Thật sao? Trái lại cái này là chuyện tốt nha, sau này cũng dễ ở chung."

Hai người đứng trò chuyện thêm vài câu, A Văn dẫn Đậu Đậu và Mễ Mễ đi vào sân nhà mình.

Cô ấy ôm đứa nhỏ cả buổi nên thật sự rất mệt mỏi, thả Mễ Mễ tới trên ghế em bé xong, thì thở ra một hơi.

Đứng trước ghế em bé, cô ấy nhìn Mễ Mễ đang phất tay, lại nhìn Đậu Đậu bên cạnh, sau đó cúi đầu nhìn về bụng của mình. Lúc cúi đầu nhìn bụng, không nhịn được mà hít sâu một hơi.

Lúc đang nhìn bụng mình tới ngây người, chồng cô ấy - Liễu Chí trở về.

Liễu Chí đi vào trong sân, đi tới bên cạnh A Văn, A Văn cũng chưa tỉnh táo lại.

Nhìn A Văn cúi đầu nhìn bụng mình tới mơ màng, anh ta lên tiếng hỏi một câu: "Sao vậy?"

A Văn ngạc nhiên tỉnh lại, nhìn Liễu Chí có hơi sững sờ một chút, sau đó lên tiếng: "Không có gì, nấu cơm không?"

Liễu Chí đưa tay nhìn đồng hồ: "Không cần phiền vậy, anh đi tới nhà ăn mua là được."

Anh ta vừa nói vừa cầm hộp cơm và phiếu cơm, rồi lại hỏi A Văn: "Sát vách có phải có người chuyển tới không?"

Nói tới đây, A Văn cười nói: "Đúng vậy, lúc chiều vừa tới, là bạn của em."

Liễu Chí nghe vậy thì tò mò: "Bạn của em? Bạn nào? Lý Sảng hả?"

A Văn lắc đầu: "Không phải, là một người khác, anh chưa từng gặp."

Chưa từng gặp có thể nói thì không nhiều lắm, Liễu Chí nói hai câu xong, cầm theo hộp cơm và phiếu cơm đi tới nhà ăn mua cơm.

A Văn vẫn cảm thấy mệt mỏi, tìm băng ghế ngồi xuống, dỗ Mễ Mễ chơi.

Lòng của Đậu Đậu đều ở sát vách, nhìn A Văn nói: "Mẹ ơi, con muốn đi tìm em gái chơi."

A Văn kéo Đậu Đậu vào trong n.g.ự.c mình, nhìn con bé nói: "Chúng ta sắp ăn cơm rồi, nhà em gái con mới chuyển tới, trong nhà còn rất bận rộn, rất nhiều thứ còn phải thu dọn, ngày mai chúng ta lại đi tìm em gái chơi, có được không?"

Đậu Đậu rất nghe lời, gật đầu với A Văn: "Được ạ."

A Văn đưa tay sờ đầu của cô bé, cười nói: "Đậu Đậu thật ngoan."

Loading...