Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cô vợ của sĩ quan - Chương 155

Cập nhật lúc: 2024-09-07 20:39:25
Lượt xem: 36

Thị Hoài Minh mua cơm từ nhà ăn về tới nơi nhưng Trân Trân vẫn còn chưa tắm rửa xong.

Anh chờ ở ngoài một lúc, sau khi Trân Trân tắm xong ra ngoài thì ăn cơm cùng cô.

Lúc đang ăn, anh nói với Trân Trân: "Đi cả quãng đường dài như vậy chắc em mệt mỏi lắm, lát nữa cơm nước xong xuôi em nghỉ ngơi một chút đi."

"Được." Không gian trên xe lửa rất ồn ào, ngủ được thì cũng không thoải mái, đúng là Trân Trân cảm thấy khá mệt mỏi.

Trả lời xong cô lại hỏi Thị Hoài Minh: "Buổi chiều anh còn phải lên lớp sao?"

Thị Hoài Minh gật đầu: "Anh xin nghỉ phép lâu như vậy rồi, bây giờ phải tới học bù càng sớm càng tốt mới được."

Nói xong mấy câu nói đó, hai người lại tiếp tục ăn cơm trong yên lặng.

Ăn được một lúc, Thị Hoài Minh lại liếc nhìn Trân Trân, dáng vẻ như đang có lời muốn nói.

Trân Trân cảm nhận được ánh mắt của anh, không biết anh có ý gì, cô do dự một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: "Lại làm sao thế?"

Thị Hoài Minh hắng giọng, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Em có muốn… ngủ cùng nhau không?"

Trước đây chính anh là người chủ trương đòi ngủ riêng, khiến anh và Trân Trân là vợ chồng mà không phải vợ chồng, bây giờ đã giải quyết xong nên muốn bắt đầu lại từ đầu, tất nhiên là phải giải quyết hết tất cả mọi phương diện, nghiêm túc làm vợ chồng.

Trân Trân nghe Thị Hoài Minh nói như thế thì sững người, thậm chí còn bị sặc một hạt cơm.

Sau đó cô cũng nhẹ nhàng hắng giọng một cái, cúi đầu nói: "Tạm thời vẫn là không nên chuyển đi, giai đoạn này việc quan trọng nhất đối với em chính là học tập, không thể bị phân tâm được, nếu chuyển đến ở cùng nhau thì có thể sẽ ảnh hưởng đến tiến độ học tập của em mất."

Thị Hoài Minh: "..."

Sao câu này lại nghe có chút quen tai vậy nhỉ?

Một lúc sau, anh nói: "Em có thể từ từ học tập mà, dù sao cũng không có gì phải sốt ruột cả."

Bây giờ anh đã lựa chọn rõ ràng, cuộc sống là cuộc sống, công việc là công việc, hai cái này hoàn toàn khác nhau. Anh không thể để công việc ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt, nếu không sẽ khiến những người ở xung quanh anh cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng Trân Trân lại ngẩng đầu ngước nhìn anh, nghiêm túc nói: "Tất nhiên là không được rồi, nếu đã quyết định làm thì phải chuyên tâm vào, cố gắng hết sức để làm thật tốt, sao lại có thể qua loa không nghiêm túc như vậy chứ?"

Thị Hoài Minh: "..."

Ừm, những lời này nghe còn quen tai hơn…

Đi đường dài nên cơ thể cảm thấy rất mệt mỏi.

Trời còn rất nóng bức, sau khi ăn no lại mệt rã rời hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-vo-cua-si-quan/chuong-155.html.]

Vì vậy sau khi cơm nước xong xuôi, Trân Trân lập tức quay về phòng đi ngủ.

Thị Hoài Minh thì tắm rửa sạch sẽ, sau đó cũng trở về phòng nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng anh không ngủ nhiều, đến giờ đi học thì rời giường rồi bắt đầu lên lớp.

Trân Trân ngủ rất say ở trên giường, nên Thị Hoài Minh đi từ bao giờ cô cũng không biết.

Sau khi Thị Hoài Minh rời đi, cô ngủ thêm khoảng hai tiếng nữa, sau đó bị một loạt tiếng gõ cửa đánh thức.

Sau khi bị đánh thức, Trân Trân ngồi dậy khỏi giường, chớp mắt một lúc cho tỉnh táo rồi mới đi ra mở cửa.

Nhìn thấy Ngô Đại Phượng đứng ở ngoài cửa, Trân Trân nhịn không ngáp cười gọi một câu: "Chị ạ."

Ngô Đại Phượng cũng cười nói: "Chị nghe nói em về nên ghé qua thăm em một chút."

Cô ta cầm theo một giỏ rau trên tay, bên trong đầy đủ các loại rau quả, có ớt đỏ, có cà chua, dưa leo xanh và rau hẹ…

Trân Trân mời Ngô Đại Phượng vào trong nhà, sau đó đi vào bếp lấy bình nước rót nước cho cô ta: "Em đi đường mệt quá, nên sau khi ăn uống xong thì lập tức trèo lên giường đi ngủ, vì vậy vẫn chưa kịp đến chào chị."

Ngô Đại Phượng đặt giỏ rau xuống đất: "Chị không làm phiền em ngủ đấy chứ?"

Trân Trân bưng bát nước đặt lên mặt bàn: "Đúng lúc em vừa tỉnh giấc đấy ạ."

Nói xong thì liếc nhìn giỏ rau trên mặt đất một cái, nói tiếp: "Chị ơi, chị không cần phải mang đồ tới đâu."

Ngô Đại Phượng ngồi xuống nói: "Đều là rau hái trong vườn nhà mình, cũng không đáng là bao, em khách sáo làm gì."

Nhìn Ngô Đại Phượng ngồi xuống, Trân Trân tự nhiên cũng ngồi xuống theo.

Ngô Đại Phượng bưng bát nước lên uống một hớp, sau đó đặt bát nước xuống, nhìn Trân Trân nói: "Chị cũng thật ngốc quá, buổi sáng hôm đó chị tới tìm em mượn chút men chua, lại tin em nói mà cho vào lò hun khói."

Nói chuyện linh tinh xong: "Trân Trân, rốt cuộc lúc đó em có chuyện gì mà tức giận đến mức về quê vậy."

Phần lớn những người sống trong khu này đều biết Thị Hoài Minh làm Trân Trân tức giận bỏ về quê, nhưng lại không ai biết rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có Lý Sảng biết, nhưng Lý Sảng căn bản chẳng bao giờ nói về chuyện này với người trong khu.

Ngô Đại Phượng là người muốn biết nội tình nhất, mấy ngày nay trong lòng cô ta tò mò ngứa ngáy c.h.ế.t đi được.

Bây giờ thấy Trân Trân trở về nên tất nhiên cô ta sẽ tới hỏi cô.

Trân Trân cũng biết, có một số việc nếu để cho Ngô Đại Phượng biết thì chắc chắn người khác cũng sẽ biết theo.

Cô vẫn chưa nói gì về chuyện giữa mình và Thị Hoài Minh cho Ngô Đại Phượng biết, nên chắc Ngô Đại Phượng cũng không phát hiện ra, vì vậy lúc này cô vẫn chọn cách cười qua loa nói: "Chị, không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là cãi nhau bình thường thôi."

Loading...