Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cô vợ của sĩ quan - Chương 107

Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:03:41
Lượt xem: 18

Trân Trân đứng trước bồn rửa mặt ngáp một cái, mở khóa vòi lấy nước đánh răng.

Đánh răng rửa mặt xong, vươn tay cầm lấy khăn lông màu trắng trên giá treo bên cạnh, lau khô những giọt nước còn đọng lại trên mặt.

Rửa mặt xong trở lại phòng ngủ ngồi xuống trước gương nghiêm túc thoa kem dưỡng da, sau đó chải đầu thắt b.í.m tóc. Thắt xong b.í.m rồi dùng dây cột lại đuôi tóc, đứng dậy ra ngoài đến phòng bếp làm bữa sáng.

Vo một chút gạo đặt lên nồi hầm cháo, Trân Trân lại đi lấy một nắm rau hẹ, nửa củ cà rốt, một miếng đậu hũ và hai quả trứng gà.

Lửa bên trong lò đang cháy rất to.

Trân Trân buộc tạp dề đứng bên bàn, đập hai quả trứng gà vào tô rồi đánh tan, sau đó cho đậu hũ vào nghiền mịn. Cà rốt và rau hẹ đều được cắt mịn cho vào tô, sau khi rắc thêm muối thì trộn đều. Trộn đều rau hẹ, cà rốt vào trong hỗn hợp đậu hũ trứng gà, rồi thêm một chút bột mì vào trong tô.

Rau củ được trộn đều thành một hỗn hợp bột xong thì cô lại đi làm nóng chảo, rưới một lớp dầu mỏng lên đáy chảo, dầu đã nóng thì cho bột vào chiên lên, tráng thành hình bánh tròn, lật đều hai mặt cho đến khi thấy được màu vàng đều.

Từng cái bánh rau dần dần được cho ra nồi, bày biện chỉnh tề ở trên đĩa lớn.

Trân Trân bưng đĩa lên ghé lại gần ngửi thử thì thấy mùi đồ ăn thơm phức nồng đậm, từ đuôi mắt cho đến khóe miệng toát ra nụ cười hài lòng, lúc ấy mới bưng đĩa ra ngoài.

Thị Hoài Minh huấn luyện buổi sáng xong trở về rửa mặt, rồi cùng Trân Trân ngồi xuống ăn cơm.

Bánh hẹ đậu hũ chiên vàng ươm xốp mềm, cộng thêm một bát cháo gạo trắng nóng hôi hổi, hơi nóng tỏa ra nghi ngút từ trong bát. Hai người ngồi đối diện bàn ăn cơm, một bức tranh gia đình đơn giản bình thường nhưng lại ấm áp.

Cơm nước xong xuôi thì Thị Hoài Minh đi học, Trân Trân ở nhà đọc sách.

Cô lật quyển “Bài ca thanh xuân” ra, dự định đọc tiếp từ phần đang đọc dở hôm qua. Nhưng lúc lật đến trang đang xem dở thì đập vào mắt chính là ghi chú của Thị Hoài Minh làm cho cô.

Trân Trân nhìn thấy chỗ trống có thêm những chữ đấy thì bất giác cong khóe miệng.

Sau đó cô liền dựa vào những ghi chú và giải thích của Thị Hoài Minh để tiếp tục xem những nội dung mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-vo-cua-si-quan/chuong-107.html.]

Đọc sách như vậy có thể nhanh hơn một chút, cũng có thể hiểu rõ dễ dàng hơn.

Vốn dĩ Trân Trân cũng là một người thích nghe kể chuyện. Hiện tại tự mình đọc truyện nên cũng nhìn ra đầu mối. Tâm trạng bị nhân vật chính trong truyện dẫn dắt cho nên đọc sách đến nhập tâm, vẫn luôn muốn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy lúc nhân vật chính gặp phải khó khăn thì rung động với nhau mà giơ tay lau đi hai hàng nước mắt.

Cô tập trung đọc sách mà quên mất thời gian, lúc Trân Trân nhớ ra nhìn xem thời gian thì phát hiện đã là giữa trưa.

Không kịp nấu cơm rồi, cô vội vàng để sách xuống, cầm lấy phiếu lương thực đến nhà ăn lấy cơm.

Lúc ra ngoài thì vừa vặn đụng phải Ngô Đại Phượng, cô tươi cười gọi Ngô Đại Phượng một tiếng: “Chị dâu.”

Sắc mặt Ngô Đại Phượng không được tốt như bình thường, giọng điệu cũng không tốt, tiếp lời: “Em còn nhớ lấy người chị dâu này sao.”

Thấy Ngô Đại Phượng nói như vậy, Trân Trân bỗng dưng lại cảm thấy rất xấu hổ.

Cô biết trong lòng Ngô Đại Phượng có ý kiến đối với cô, nhưng cô thấy hình như cũng không có cách nào để giải thích, thế là duy trì nụ cười trên mặt, không tiếp lời mà nói một câu: “Em đến nhà ăn mua cơm đây.”

Ngô Đại Phượng nghe vậy lại lắc đầu thở dài: “Bây giờ đến cả cơm cũng không làm, hỏng rồi.”

Nụ cười trên mặt Trân Trân sắp không giữ nổi, Ngô Đại Phượng không quan tâm đến cô mà nói tiếp: “Em không thể so với Lý Sảng được. Lý Sảng đã sinh cho Hà Thạc một đứa con, trong bụng lại mang thai một đứa nữa. Đến bây giờ em còn chưa mang thai được một đứa nào, em không thấy sốt ruột sao? Không sinh được con, lại chăm sóc chồng không tốt, em cứ tiếp tục như vậy thì làm sao bây giờ......”

So với việc nói thẳng ra là váy không đẹp thì những lời này mới thật sự đ.â.m trúng Trân Trân.

Cô nhếch miệng cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên lại nở nụ cười, vẫn nói: “Chị dâu, em đi mua cơm đây.”

Nói xong rồi đi ngay, không tiếp tục đứng nói chuyện cùng Ngô Đại Phượng.

Trên đường đi đến nhà ăn cô vẫn luôn cúi đầu.

Trong lòng có chút buồn bực, hít thở sâu mấy lần cũng không cảm thấy thông thuận.

Loading...