Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cố Tri Nghi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-20 08:07:53
Lượt xem: 334

7

 

Cố Tri Hành đút cho ta uống xong một muỗng thuốc, hạ mắt khuấy động hơi nóng.

 

"Trấn Quốc Công phủ nói với bên ngoài hắn trượt chân rơi xuống nước, không liên quan gì đến muội.”

 

Không đúng, bộ dáng người hầu kia, rõ ràng là ở đó chờ ta.

 

Ta nắm lấy tay áo Cố Tri Hành.

 

"Ca, có người gài bẫy, hắn ta chỉ là một phần trong đó.”

 

Mục đích chính là phá hư danh tiết của ta.

 

Bà tử kia, người đánh ngựa kia, nha hoàn va chạm, rõ ràng là chờ ta rơi vào bẫy .

 

“Muội cẩn thận ngẫm lại, Mã Phu kia có chỗ nào bất thường không?”

 

Ta cẩn thận nhớ lại tình cảnh ngày đó, từ vườn mai đến trước khi bị đẩy xuống hồ, hắn vẫn luôn rất bình thường.

 

Sơ hở duy nhất, chính là ta quá sốt ruột Cố Tri Hành, không có tâm đê phòng.

 

"Hắn không phải là người của đại ca sao?"

 

Cố Tri Hành lắc đầu.

 

"Hôm đó ta cưỡi ngựa đến Văn Tư viện, lúc ra thủ vệ báo ngựa bị chấn kinh, an bài cho ta một chiếc xe ngựa.”

 

Mèo không ăn cá

Dứt lời, hắn thở dài một hơi.

 

"Mã phu kia đã sớm bỏ trốn mất dạng, không có đáu hiệu khác với người khác, sợ là khó tìm.”

 

Ta không nhịn được vỗ tay .

 

Vệ Đạc.

 

Hay cho một vở kịch lớn, từ ngựa của ca ca đến tỳ nữ giội trà, tâm tư kín đáo, thập phần phù hợp tác phong của hắn.

 

Hắn lạnh lùng, lại một lần nữa hướng về phía ta.

 

Cố Tri Hành thấy ta có chút tức giận, lập tức trở nên nhạy bén.

 

"Tri Nghi, có phải muội biết là ai không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tri-nghi/chuong-7.html.]

Ta không nói gì, hắn thật sự đoán ra.

 

Vệ Đạc?

 

Cố Tri Hành siết chặt nắm tay, ta biết đây là điềm báo hắn tức giận, vội vàng nắm lấy tay hắn.

 

"Ca, huynh đừng nóng vội, chân tướng sự thật vẫn chưa rõ ràng.”

 

Ta không thể để Cố Tri Hành lấy thân mạo hiểm, bởi vì, bản tính của Vệ Đạc giống như bên ngoài đồn đãi, độc ác, vô tình.

 

Kiếp trước phá hủy niềm tin cuối cùng của ta, chính là đêm phá vỡ tình yêu vụng trộm của ca ta và Nguyễn Mộc Tình.

 

Ta hận Nguyễn Mộc Tình.

 

Nàng rõ ràng đã có phu quân yêu nàng, có phu quân của ta, vì sao còn muốn nhúng chàm ca ca của ta.

 

Ca ca quang phong tế nguyệt như vậy, cũng trở thành thần dưới váy của nàng.

 

Ta không muốn thay nàng giữ bí mật này, không muốn thay Trấn Quốc Công phủ giữ bí mật này.

 

Đêm trước thọ yến của Vệ phu nhân, ta bảo Xuân Hoa bỏ thuốc cho nàng, ta lại dẫn thế gia phu nhân phá tan gian tình giữa nàng và Vệ Đạc, để nước bọt của thế nhân hủy diệt bọn họ.

 

Xuân Hoa cầm thuốc đi ra ngoài, sau đó, ta cũng không gặp lại nàng.

 

Ngày đó Vệ Đạc không uống hết trà của ta, như cười như không đưa cho ta một cái hộp.

 

Ta mở ra, là một đôi tay, là tay Xuân Hoa.

 

Ta bịt lỗ tai thét chói tai, nhìn Vệ Đạc trước mắt, không ngừng mắng hắn, hắn là một ác ma từ đầu đến đuôi!

 

“Còn có lần sau, sẽ không chỉ đơn giản như vậy.”

 

Ánh mắt của hắn có ý tứ đảo qua tay ta, nốt ruồi đỏ khóe mắt giống như là m.á.u nhiễm ra.

 

Hồi ức dừng lại, ta kéo tay áo Cố Tri Hành, không ngừng lắc đầu.

 

"Ca, đừng đi trêu chọc Vệ Đạc, huynh đấu không lại hắn đâu.”

 

“Đừng sợ.”

 

Cố Tri Hành xoa xoa tóc ta.

 

"Tri Nghi, người làm sai đều phải bị trừng phạt.”

 

Loading...