Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cố Tri Nghi - Chuong 5

Cập nhật lúc: 2024-07-20 08:05:34
Lượt xem: 664

5

 

Kinh thành liên tục đổ tuyết lớn mấy ngày.

 

Ngày dự tiệc, bầu trời hiếm khi trong xanh.

 

Ta đỡ nương xuống xe ngựa, liếc mắt một cái liền nhận ra Nguyễn Mộc Tình trong đám người.

 

Nàng mặc váy áo màu xanh da trời, xuất trần như là thần nữ trong tuyết.

 

Vệ phu nhân bước  xuống bậc thang, kéo tay nương,

 

"Đà nhi, ngươi có thể tới thật tốt quá.”

 

Hai người rốt cuộc có tình cảm mấy chục năm, nương ta thở dài, giống như đang than duyên phận chưa viên mãn giữa ta và Vệ Đạc.

 

Chuyện Vệ Đạc từ hôn sau lễ cập kê đã truyền khắp kinh thành.

 

Mọi người nhìn ta, lại đi tìm thân ảnh của hắn, chỉ có thể vồ hụt.

 

Hắn không có ở đây.

 

Mới vừa vào Trấn Quốc Công phủ, nương đã bị phu nhân quen biết lôi đi.

 

Ta thoáng nhìn Tôn Ân Ngọc, suy nghĩ một chút, tiến lên phía trước.

 

"Tôn tỷ tỷ.”

 

“Tri Nghi. "

 

Tôn Ân Ngọc cười cong mắt.

 

" Sao muội cũng tới sớm như vậy.”

 

“Đến sớm một chút, có thể trò chuyện với tỷ tỷ nhiều hơn.”

 

Nương ta từng nói, điểm duy nhất ta tốt hơn ca ca chính là miệng ngọt. 

 

Vừa dứt lời, Tôn Ân Ngọc cười càng vui vẻ.

 

"Tốt lắm, hôm nay ta sẽ nói nhiều với muội.”

 

Cười cười nói nói một hồi, Vệ phu nhân liền bắt đầu mời chào nữ khách đi sảnh bên.

 

Tuyết đọng trên mặt đất đã dọn sạch một lần, giẫm lên cũng không trơn, nhưng ta lảo đảo một cái, Tôn Ân Ngọc cả kinh một đường cẩn thận che chở ta.

 

Nàng lo lắng nói.

 

"Tri Nghi muội muội, chúng ta đi chậm một chút đi.”

 

Cho nên khi chúng ta vào phòng, chỉ có một số vị trí trong góc.

 

Vệ phu nhân long trọng giới thiệu Nguyễn Mộc Tình, lại sai người bưng đồ ngọt tới, cười nói.

 

"Đây đều là đồ ăn ở quê nhà Mộc Tình, trong kinh khó có được, mọi người nếm thử.”

 

Một nha hoàn cung kính bưng hai chén sứ nhỏ, một mùi sữa phả vào mặt.

 

Nước trong bát không trắng như sữa, mà là màu nâu của đất vàng, mặt trên lấm tấm đậu đỏ hầm nhừ cùng mấy viên tử hoàng.

 

Kiếp trước ta thường xuyên ăn cái này, gọi là khoai môn hay là khoai môn viên.

 

Nguyễn Mộc Tình luôn có cách mới, làm ra món ta và Vệ Đạc thích ăn.

 

Tôn Ân Ngọc cầm thìa quấy, thấy ta không động tay.

 

"Không thích sao?”

 

“Không có khẩu vị.”

 

Ta vừa nhìn thấy những thứ này, liền nhớ tới cảnh tượng đã từng cùng Vệ Đạc Nguyễn Mộc Tình ăn đồ ngọt.

 

Chỉ sợ khi đó, bọn họ cũng đã mắt đi mày lại, đem ta làm kẻ ngốc lừa gạt. 

 

Đồ ngọt phát tán xong, đã có người khen Nguyễn Mộc Tình khéo tay. 

 

Tôn Ân Ngọc bắt được cái gì, thấp giọng hỏi.

 

"Muôi không thích Vệ Nhị phu nhân?”

 

Ta mệt mỏi ừ một tiếng.

 

Đâu chỉ không thích, là chán ghét, chán ghét kiếp trước nàng dính vào Cố Tri Hành như thuốc dán da chó.

 

Tôn Ân Ngọc nở nụ cười, ghé vào bên tai nói.

 

"Nói thật, ta cũng không thích vị Vệ nhị phu nhân này.”

 

Ta híp mắt nhìn về phía Tôn Ân Ngọc, sẽ không giống như ta cũng trọng sinh chứ.

 

Nàng ngửa người ra sau.

 

"Đẹp thì đẹp, ánh mắt trống rỗng, chỉ có mị sắc.”

 

Chúng ta ngồi trong góc khuất, nói chuyện chỉ có hai người chúng ta, cùng với nha hoàn nhà mình phía sau nghe được.

 

Đáy lòng giơ ngón tay cái lên cho Tôn Ân Ngọc

 

"Tỷ tỷ thông minh.”

 

Dùng xong thức ăn, lò sưởi trong tay lạnh dần, lại thêm một phen than bạc, Vệ phu nhân dẫn mọi người đi thưởng mai.

 

Vườn mai phủ Trấn Quốc Công rất lớn, đi hai bước người liền tản ra bốn phía.

 

Đúng lúc nam khách tới, ta liền nhìn thấy Cố Tri Hành, cao hứng vẫy tay.

 

"Ca ca.”

 

Hắn dẫn người hầu tới, tầm mắt quét qua Tôn Ân Ngọc, cuối cùng rơi vào người ta.

 

“Tôn cô nương, Tri Nghi, sao các ngươi còn dừng ở chỗ này, ta thấy đám nữ khách kia đều đi xa rồi.”

 

Ta cũng không thể nói cố ý ở chỗ này chờ hắn, chỉ nói giày trơn, đi chậm một chút.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tri-nghi/chuong-5.html.]

“Ca ca, chúng ta cùng đi thôi.”

 

Cố Tri Hành nhìn Tôn Ân Ngọc vài lần, dừng một chút.

 

"Được.”

 

Chúng tôi vừa thưởng thức mai ngâm thơ vừa đi về phía đám đông, chỉ có hai người bọn họ có hứng thú với thơ.

 

Tình cảnh này rất hợp ý ta.

 

Ta lấy cớ đi phía trước tìm mẫu thân, cố ý bước nhanh hơn, dẫn Xuân Hoa vội vàng rời đi.

 

Có lẽ là bước chân quá nhanh, vừa đi vừa đụng phải nha hoàn, một chén đồ ngọt màu nâu toàn bộ vẩy lên trên quần áo.

 

Nha hoàn kia sợ tới mức quỳ xuống đất dập đầu.

 

Nơi này người đến người đi, Xuân Hoa lấy khăn ra lau, vết vàng đã thấm vào vải vóc màu lam, có vẻ thập phần chật vật.

 

“Nha đầu không có mắt. "

 

Một lão bà tử mắng nha hoàn xong, lại đi tới nói.

 

" Đề phòng vạn nhất, phu nhân chuẩn bị chút quần áo, tiểu thư theo ta đi thay đi.”

 

Cũng chỉ có thể như thế.

 

Ta đi theo bà ấy một đoạn đường, bỗng nhiên ý thức được đây là con đường dẫn đến sân Vệ Đạc.

 

“Chờ một chút.”

 

Ta kêu bà tử, lui về phía sau một bước nói.

 

"Không cần đi qua. Vừa lúc yến hội sắp tan, ngươi giúp ta bẩm báo quốc công phu nhân một tiếng, vãn bối về thay quần áo trước.”

 

Bà tử đứng ở chỗ cũ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

 

"Toàn bộ nghe ý tứ của cô nương.”

 

Ta lôi kéo Xuân Hoa xoay người rời đi, bước chân gấp gáp, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

 

Mới vừa rời xa bà tử kia, liền bắt gặp một gã sai vặt thần sắc kích động thăm dò chung quanh.

 

Ta liếc mắt một cái liền nhận ra hắn là người đánh ngựa hôm nay đưa ca ca tới.

 

Hắn thấy ta, mừng rỡ.

 

"Tiểu thư, mau đi xem đi, đại công tử rơi xuống nước rồi.”

 

Ta cả kinh, xách váy cùng mã phu chạy về phía hồ.

 

Đến nơi mới phát hiện một mảnh yên tĩnh, đâu có bóng dáng Cố Tri Hành.

 

“Ca ca ở nơi nào?”

 

Vừa xoay người, người đánh ngựa bộ mặt dữ tợn, một tay đẩy ta vào trong hồ. 

 

Nước lạnh thấu xương.

 

Liên tục sặc mấy ngụm nước, thấm nước áo mùa đông giống như quả tạ, kéo ta chìm xuống đáy hồ.

 

Xuân Hoa sợ tới mức thét chói tai, muốn xuống nước cứu người, lại nghĩ tới mình không biết bơi, xoay người chạy tới kêu cứu.

 

Nàng mới vừa đi, trong ven hồ hiện ra một người hầu nam, vừa cởi quần áo, vừa cười đùa.

 

"Tiểu thư ngoan của ta, lão nô tới cứu ngươi.”

 

Ta đạp nước sắp hết khí lực, liếc tới dục vọng trên mặt hắn, thân ảnh kia đang tới gần.

 

Trong nháy mắt mất hết can đảm, buông bỏ giãy dụa, cam chịu chìm xuống đáy nước.

 

Sống lại một lần, ngắn ngủi như thế sao?

 

Ta không cam lòng......

 

Trong bóng tối, một người cầm cổ tay ta, cố gắng bơi lên mặt nước.

 

Ý thức của ta bắt đầu hỗn độn, trong lòng bi ai, hắn vẫn bắt được ta.

 

Khoảnh khắc ra khỏi mặt nước, ta sặc mấy ngụm nước, suy nghĩ có chút rõ ràng, lập tức thoát khỏi trói buộc của người nọ, hai chân trong nước cũng hung hăng đá qua.

 

Người tới rên rỉ một tiếng.

 

"Tiểu thư, là ta.

 

Tầm mắt của ta mơ hồ, nhưng có thể nhận ra không phải người hầu trần truồng, run rẩy hỏi.

 

"Cảnh Minh?"

 

“Ừ.”

Mèo không ăn cá

 

Thời khắc nhận được câu trả lời, ta không giãy dụa nữa, mặc cho hắn ôm ta bơi lên bờ.

 

Hai chân tiếp đất, trọng tâm cơ thể mới tìm lại được.

 

Sợ c.h.ế.t đuối, sợ rơi vào bẫy, tất cả đan xen vào nhau khiến ta không thở nổi, ôm Cảnh Minh gào khóc.

 

"Ta cho rằng, ta lại sắp chết."

 

“Tiểu thư.”

 

Thân thể Cảnh Minh cứng đờ, bàn tay muốn an ủi thủy chung không dám hạ xuống.

 

Khóc đến sợ hãi tan hết, ta gạt lệ, băng mỏng ở cổ tay áo cũng theo đó rơi xuống đất.

 

Hắn yên lặng thu tay lại.

 

"Tiểu thư đi thay quần áo trước đi, đừng để bị cảm lạnh.”

 

Ta ừ một tiếng, vừa mới đứng lên, cửa tròn "Rầm" tràn vào một đám người.

 

Nương, Vệ phu nhân...... Còn có Vệ Đạc.

 

Hắn híp mắt, khoanh tay đứng ở một bên, y bào màu mực tôn lên dung mạo thiếu niên hết sức kinh diễm.

 

Ta run rẩy, một cỗ lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên.

Loading...