Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cố Tri Nghi - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-21 21:15:50
Lượt xem: 304

(17)

 

Thở dài một hơi, nỗi lo trong lòng vẫn chưa giảm bớt mấy phần.

 

Ta vẫn cho rằng Nguyễn Mộc Tình chỉ cấu kết với Vệ Đạc, ca ca, làm lại một đời, thế sự trở nên không giống nhau, bên cạnh nàng còn có Tuyên Vương và Thánh Thượng.

 

Có lẽ đây mới là chân tướng, kiếp trước tầm mắt của ta chỉ vây ở tứ phương tường cao bên trong, thấy không rõ bầu trời bên ngoài thâm viện

 

Đã như thế, ta chỉ có thể chủ động xuất kích, mới có thể bảo vệ người phía sau ta.

 

Tháng năm có một đại sự, tiên đế lưu lạc dân gian Chiêu Dương công chúa hồi kinh tìm người thân, kiếp trước là Vệ Đạc ngẫu nhiên gặp được, kiếp này ta nhất định phải đoạt trước hắn.

 

Ta bảo Cảnh Minh Đa chú ý đến những cô nuong tuổi thanh xuân đột nhiên xuất hiện trong kinh thành, vừa vơ vét tướng mạo của Chiêu Dương công chúa trong đầu, vẽ mấy bức tranh cho thị vệ mới được chiêu mộ ngồi canh ở cửa thành, khi cần thiết đến quan đạo phụ cận dò xét.

 

Ta không xác định Vệ Đạc có thể ra tay trước hay không, chỉ có thể cố gắng hết sức nghe theo thiên mệnh.

 

Nửa tháng sau có người báo ở một cửa hàng nước lạnh ngoài kinh thành nhìn thấy người tương tự, lưng đeo một cái bao quần áo màu tím, trái tim ta mang theo mới rơi trở về.

 

Đúng rồi, kiếp trước Chiêu Dương công chúa cũng đeo bao quần áo màu tím, Vệ Đạc mang nàng về Trấn Quốc Công phủ, vẫn là ta chiêu đãi ăn uống dừng chân.

 

Ta vội vã đánh xe ngựa, ra khỏi thành không lâu thì nhìn thấy một cô nương khoan thai đi, suy nghĩ một chút, bảo người đánh ngựa kéo mạnh dây cương khi đi đến bên cạnh nàng, con ngựa bị bắt sau đó giơ cao móng trước, Chiêu Dương cả kinh lui về phía sau hai bước ngã xuống đất.

Mèo không ăn cá

 

Ta vén rèm xuống xe ngựa, vẻ mặt áy náy tiến lên đỡ Chiêu Dương.

 

"Ngươi không sao chứ?”

 

Phía sau đúng lúc vang lên tiếng người đánh ngựa mắng ngựa dễ bị kích động, Chiêu Dương vẻ mặt sợ hãi nhìn tôi, hai tay ôm chặt bao trong ngực, lắc đầu nói.

 

"Ta không sao."

 

Ta làm bộ sốt ruột nói, "Vậy không được, là ta có lỗi trước. Như vậy, ngươi ngồi xe ngựa của ta, sau khi vào kinh ta tìm một y quán cho ngươi xem. Ta là con gái của Tuyên Bình hầu Cố Tri Nghi, phu quân của ta nhậm chức ở điện tiền ti, ngươi yên tâm, ta không phải người xấu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tri-nghi/chuong-17.html.]

Chiêu Dương do dự một hồi, nhìn mặt trời nóng rực, chậm rãi gật đầu, được ta dìu lên xe ngựa.

 

Lúc xe ngựa chạy vào cổng thành, ta nhìn thấy thân tín của Vệ Đạc đang chạy gần đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi, may mà đã giành trước hắn, lúc buông rèm đối diện với ánh mắt tò mò của Chiêu Dương.

 

Nàng hỏi, "Phu nhân, vừa rồi ta nghe người nói phu quân của người ở điện tiền ti?

 

Ta gật đầu, nàng lại hỏi, "Vậy hắn có thể gặp bệ hạ hay không?”

 

Ta cười trả lời, "Đương nhiên là có thể, chức trách của hắn chính là bảo vệ bệ hạ an toàn.”

 

Chiêu Dương không hỏi nữa, xe lắc lư dừng trước một y quán. 

 

Dưới sự kiên trì của ta, nàng đi vào khám đại phu, thân thể không có vấn đề gì, chỉ là cổ tay có chút trầy da.

 

Ta lấy thuốc lau cho nàng, tận lực làm dịu động tác ở tay. 

 

Nàng nhìn chằm chằm ta hồi lâu, trong mắt như băng tuyết mới tan, nhỏ giọng hỏi.

 

"Ta có thể gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ không?"

 

Đương nhiên có thể.

 

Vừa dứt lời, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười.

 

"Trước khi đến kinh thành, ta sợ quý nhân trong kinh đều điêu ngoa như con gái Quách huyện lệnh, trong lòng bất an đã lâu. Không nghĩ tới có tỷ tỷ ôn nhu thiện lương như vậy.”

 

“Kỳ thật từ huyện Bình Can một đường đi tới, ta bị rất nhiều xe ngựa đụng qua, bọn họ hoặc là cầm roi đuổi ta, hoặc là làm bộ như không thấy, chỉ có tỷ tỷ xuống xe đỡ ta.”

 

Một phen nghe được ta có chút áy náy, ta làm tất cả những chuyện này, chỉ là muốn cướp đi cơ duyên của Vệ Đạc, nếu như có thể được Thái hậu tán thưởng thì càng tốt.

 

Chiêu Dương vẫn đang kể lại đoạn đường gập ghềnh, đôi mắt như nai con mới sinh, khi nhìn ta đã tràn đầy tín nhiệm.

 

 

Loading...