Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cố Tri Nghi - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-21 08:37:19
Lượt xem: 136

12

 

Một trận mưa thu, tưới cho thời tiết lạnh lẽo.

Trung thu chính là sinh nhật Thái hậu, hàng năm đều bày tiệc trong cung.

 

Trước kia ta là Hầu môn nữ, có thể theo nương vào cung. 

 

Mèo không ăn cá

Hiện tại làm cửu phẩm phụ, không có tư cách tham yến, liền ở phủ trung học làm bánh trung thu.

 

Người đầu tiên thưởng thức thành phẩm là Cảnh Minh, hắn còn chưa c/ắn, gật đầu nói.

 

"Ăn ngon.”

 

Ta vê lên một miếng nếm thử, phi phi nhổ ra, c.h.ế.t mất.

 

Sau khi cung yến tan, trong kinh truyền ra rất nhiều bát quái.

 

Một trong số đó là Nguyễn Mộc Tình bị người ta làm khó dễ trong bữa tiệc, Vệ Quân Vệ Đạc Tuyên Vương nhao nhao giúp nàng giải vây.

 

Ta nghe được sửng sốt, Tuyên Vương?

 

Trong ấn tượng của hắn vẫn là phiêu dật xuất trần, bộ dáng không hỏi thế sự, như thế nào cũng cùng Nguyễn Mộc Tình quấn cùng một chỗ.

 

Sau đó nghĩ lại, Vệ Đạc bạc tình tàn nhẫn không phải cũng yêu cô như si như say sao.

 

Hắn dùng ký ức kiếp trước lót đường, g.i.ế.c phản thần trị thủy hoạn, nhất thời trở thành quan thần được lòng dân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tri-nghi/chuong-12.html.]

 

Thánh thượng cố ý khai phủ cho hắn, hắn lấy cớ phụng dưỡng cha nương từ chối.

 

Ta vừa nghe liền vui vẻ, mở phủ, hắn sao có thể ngày ngày gặp lại Nguyễn Mộc Tình.

 

Huống chi, không chỉ hắn có trí nhớ, ta cũng có.

 

Ta đem tất cả đại sự có thể nhớ lại kiếp trước đều viết ra, cố ý biến hóa chữ viết, nhờ người làm bộ như du sĩ đưa cho Cố Tri Hành.

 

Từ đó về sau mỗi khi phát sinh đại sự, ngoại trừ Vệ Đạc, đều có bóng dáng ca ca.

 

Nửa năm sau, Cố Tri Hành liên tục thăng ba cấp, có tiềm lực chống lại Vệ Đạc.

 

Mặt khác, Vệ Đạc có một đội tử sĩ, đây là kiếm lợi hại nhất của hắn. 

 

Ta đem mấy người biết rõ báo cho Cảnh Minh, chỉ cần vây săn tiếp, luôn có thể thu hoạch ngoài ý muốn.

 

Thời gian rét đậm, kinh thành rơi một trận tuyết thật lớn.

 

Hàn mai mới nở, tuyết đọng cao hơn cổ chân, thiên địa dương dương một mảnh trắng xóa.

 

Ta giẫm tuyết trước sân, Cảnh Minh đi theo phía sau, nhắm mắt theo đuôi phủ lên dấu chân.

 

Hai người ăn ý không nói chuyện, nghe gió lạnh thổi qua núi sông, chớp mắt lại là một năm.

 

Đây là tuyết lớn nhất ta từng thấy trong đời.

Loading...