Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cố Tổng Đừng Cố Nữa, Vợ Anh Đi Mất Rồi! - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-19 08:17:09
Lượt xem: 1,378

Năm thứ ba kể từ khi chia tay, tôi từng nắm tay Cố Thần vượt qua mọi khoảnh khắc của tuổi trẻ, từ những năm tháng trung học đến đại học, rồi cùng nhau khởi nghiệp với bao khó khăn. 

 

Thế nhưng, có những người chỉ có thể cùng nhau chia sẻ khó nhọc, chứ không thể hưởng trọn niềm vui. 

 

Khi tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, trong lúc tôi chịu đựng nỗi đau một mình vào những đêm dài, Cố Thần lại ngoại tình với thư ký của anh ta. 

 

Tình yêu suốt mười ba năm của chúng tôi cuối cùng cũng chấm dứt từ đó.

 

Chương 1: Ung Thư Dạ Dày.

 

Tôi cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm lạnh lẽo, lặng lẽ trở về biệt thự một mình. 

 

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên sàn nhà, làm rõ từng dòng chữ trên tờ kết quả, khẳng định sự thật rằng tôi đã bị chẩn đoán mắc ung thư dạ dày.

 

Tôi cố gắng gọi điện cho Cố Thần, nhưng đoán rằng sẽ không thể liên lạc được. 

 

Đúng như dự đoán, chỉ có tiếng chuông bận bên kia đầu dây. 

 

Ngồi trên ghế sofa, trong lòng tôi dâng lên một nỗi thất vọng không tên. 

 

Từ khi nào mọi chuyện bắt đầu như thế này?

 

Anh ấy bận rộn với vô số cuộc gặp gỡ, hầu như không còn về nhà nữa...

 

Tôi một mình đối diện với căn phòng trống trải, lê bước nặng nề vào phòng tắm. 

 

Trong gương, hiện lên khuôn mặt tiều tụy, chẳng còn chút ánh sáng nào của những năm tháng tuổi đôi mươi. 

 

Tôi đưa tay chạm vào hình ảnh của mình trong gương, lòng trào lên một nỗi chua xót không thể diễn tả thành lời.

 

Dì Ngô bước vào phòng tắm, nhìn thấy tôi đứng trước gương với gương mặt nhợt nhạt. 

 

Bà lo lắng hỏi: "Phu nhân, hôm nay trông cô có vẻ không ổn lắm, có phải chỗ nào không khỏe không?"

 

Tôi vội giấu tờ kết quả xét nghiệm ra sau lưng: "Không sao đâu dì Ngô. Chỉ là tôi hơi mệt, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi. Dì đừng lo."

 

Dì Ngô nhận ra sự bất an của tôi: "Nếu cô có tâm sự gì, cũng có thể chia sẻ với tôi. Tôi luôn sẵn lòng lắng nghe."

 

Tôi cảm kích mỉm cười với dì, nhưng trong lòng lại tràn đầy sự bất định về tương lai và sự thất vọng với Cố Thần. 

 

Chúng tôi đã cùng nhau từ hai bàn tay trắng xây dựng nên mọi thứ, nhưng cuối cùng người quan tâm đến tôi nhất lại chỉ là người giúp việc trong nhà.

 

Tôi mở điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua màn hình và tìm đến số của thư ký: "Thư Minh, ngày mai tôi không đến công ty. Dời lịch các cuộc họp lại, tiện thể giúp tôi đặt lịch khám ở khoa ung bướu. Sáng mai đến đón tôi nhé."

 

Tôi cẩn thận xếp các tài liệu cần thiết, kết quả xét nghiệm và một số đồ dùng cá nhân vào chiếc túi xách, đảm bảo mọi thứ đã sẵn sàng. 

 

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, không để nỗi sợ hãi và lo lắng chiếm lĩnh tâm trí.

 

Sáng hôm sau, ánh nắng lọt qua khe rèm cửa, chiếu sáng cả ngôi nhà gọn gàng ngăn nắp. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tong-dung-co-nua-vo-anh-di-mat-roi/chuong-1.html.]

 

Tôi nhìn quanh, từng món đồ đều được sắp xếp ngay ngắn, tôi biết, tối qua Cố Thần lại không về.

 

Tôi đứng trước gương, chỉnh lại trang phục của mình, chuẩn bị rời nhà đến bệnh viện. 

 

Nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, tôi không khỏi tự cười mỉa mai, nếu một ngày tôi ra đi đột ngột, có lẽ Cố Thần cũng chẳng hề hay biết.

 

Tôi ngồi trong khu vực chờ phát thuốc ở bệnh viện, xung quanh là sự ồn ào và tấp nập của các bệnh nhân qua lại. 

 

Tôi siết chặt tờ phiếu khám bệnh trong tay. Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên, phá vỡ sự ồn ào xung quanh. 

 

Tôi quay đầu lại và nhìn thấy Trần Vũ – một người bạn học cấp ba của tôi, đang nhanh chóng tiến về phía tôi.

 

Khuôn mặt anh đầy vẻ ngạc nhiên và lo lắng: "Phong Dao, sao lại là cô? Vừa thấy cô ở cửa, tôi còn tưởng nhìn nhầm. Cô bị sao vậy?"

 

Tôi gượng cười, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh: "Chào Trần Vũ, lâu rồi không gặp. Ừ, tôi… tôi dạo này có chút vấn đề về sức khỏe, nên đến bệnh viện kiểm tra thôi."

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Anh ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt chứa đầy lo lắng: "Phong Dao, trông cô mệt mỏi lắm. Có gì tôi có thể giúp được không?"

 

Tôi lắc đầu, cảm ơn anh: "Cảm ơn cậu, Trần Vũ. Tôi chỉ có chút vấn đề nhỏ thôi. Cậu thì sao? Dạo này thế nào?"

 

Anh kể cho tôi nghe về công việc và cuộc sống gần đây của anh. 

 

Chúng tôi trò chuyện một lúc, và trong khoảnh khắc đó, sự có mặt của một người bạn cũ khiến tôi cảm thấy bớt cô đơn hơn.

 

Không lâu sau, tên tôi được gọi lên. 

 

Tôi đứng dậy và nói với Trần Vũ: "Tôi phải đi lấy thuốc rồi. Rất vui khi gặp lại cậu, Trần Vũ."

 

Anh cũng đứng dậy: "Phong Dao, nếu cô cần bất cứ sự giúp đỡ nào, cứ nói với tôi nhé."

 

Tôi cảm kích gật đầu.

 

Tôi gọi cho Thư Minh để cô ấy đến bệnh viện đón tôi.

 

Trên đường đi, cô ấy báo cáo tình hình công ty trong ngày hôm nay. 

 

Khi cô nhắc đến cô thư ký mới mà Cố Thần vừa tuyển, lòng tôi bất giác căng thẳng. 

 

Dù Cố Thần đã đạt được nhiều thành tựu trong sự nghiệp, nhưng anh ta luôn chú trọng hình ảnh và văn hóa của công ty, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta sẽ để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc.

 

“Chị Phong Dao, chúng ta có cần quay lại công ty không?” Giọng của Thư Minh kéo tôi ra khỏi suy nghĩ.

 

Tôi gật đầu: "Về công ty đi."

 

Thư Minh có vẻ lo lắng: "Sức khỏe của chị ổn chứ?"

 

Tôi mỉm cười đáp: "Chị ổn mà, Thư Minh. Chúng ta về công ty trước, giải quyết xong việc rồi nghỉ ngơi sau cũng chưa muộn."

 

Loading...