Có Rất Nhiều Thời Gian - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:57:53
Lượt xem: 6

Bây giờ là 21h10 tối ngày 29/3/2020.

Tôi đã thử viết nhật ký nhiều lần nhưng sau này tôi thấy mình vẫn quen gõ bàn phím hơn, nên đã quyết định tạo một chuyên mục nhật ký trên này. Tại sao lại đặt tên là Có Rất Nhiều Thời Gian? Bạn trai tôi thích Từ Giai Oánh*, thỉnh thoảng anh sẽ ngâm nga: “Cho tôi một chai rượu, thêm một điếu thuốc nữa, nói đi liền đi ngay, tôi có rất nhiều thời gian mà.”**

*Từ Giai Oánh - 徐佳莹: một ca sĩ kiêm nhạc sĩ người Đài Loan

**Lời bài hát Tôi vẫn còn trẻ, tôi vẫn còn trẻ

Cách đây không lâu tôi có đọc một cuốn sách, trước đó, độc giả đã giới thiệu cho tôi bộ phim cùng tên “Dưới nắng trời Tuscan”. Tôi nhớ đến thị trấn yên bình ở Ý ấy, nơi khung cảnh xung quanh đều là hoa nở, thời gian ở đây cũng có cảm giác trôi qua thật chậm. Tôi cũng thường nghĩ đến phần mở đầu của cuốn sách đấy, rằng nhà văn người Mỹ nói rằng cô ấy đã mua một căn nhà ở nước ngoài, đang từ từ sửa sang lại, với rất nhiều thời gian mà cô ấy có. Không ngờ chỉ vài ngày sau, Ý lại trở thành vùng bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi dịch bệnh, mong rằng bọn họ vượt qua một cách bình an.

Có một số chuyện không thể nói trên weibo hay các tài khoản công khai, tôi chỉ muốn tìm một nơi như thế này để lặng lẽ viết ra, để cho những người có duyên đọc cùng. Tôi không phải là người tích cực, có thể nói là một người chán nản và mệt mỏi với thế giới. Hầu hết những lời viết ở đây đều là ghi chép lại cuộc sống, ghi chép lại sự bình tĩnh sau mỗi nỗi đau. Đây là cách tôi làm lành với chính mình. Nếu bạn muốn tìm điều gì đó tích cực, có ích, có giá trị lớn, v.v... tốt hơn hết là bạn không nên đọc thêm nữa, hãy kịp thời ngừng lãng phí thời gian và nhấp vào nút quay lại.

Khi viết phần này, tôi đang nghe một bản nhạc nhẹ không lời mang tên “The Rain”, còn gia đình tôi thì đang xem “Thủy hử” trong phòng khách. Tôi ở đây gõ đoạn văn này, thỉnh thoảng nghe họ nói một hai chữ ở bên kia bức tường. Xung quanh đều yên tĩnh, lặng lẽ.

Tôi đang ngồi trên chiếc bàn làm việc trong căn phòng ông ngoại tôi từng ở trước khi qua đời. Khi tôi ngước lên nhìn, tôi như thấy ông vẫn còn nằm đó, dường như tôi đã trở lại khoảng thời gian của ba năm về trước. Lúc đó tôi còn ở nhà bà ngoại ở Urumqi*, ông ngoại tôi vẫn khỏe mạnh. Ông thường chạy lên chạy xuống tầng để lấy trái cây cho tôi ăn, ông thường ngồi trên chiếc ghế liễu gai trong phòng nói chuyện với bà tôi. Khi ấy bà tôi ngồi thêu thùa, còn tôi thì đang viết dở cuốn sách được mọi người biết đến với cái tên “Khi Anh Cười, Hào Hoa Phong Nhã”. Con mèo ở nhà tên là Hôi Hôi, được bà ngoại cho ăn rất béo. Lông nó có màu hơi xám khói, nó thường nép cạnh chân ông ngoại hoặc nằm dưới chân giường bà ngoại. Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, phủ kín cả sân. Mùa đông năm ấy sức khỏe tôi không tốt, viết chán nên mở cửa sổ ngắm tuyết. Bà ngoại đang thêu dở cái ống tay áo ngước nhìn tôi, nói: “Lạnh quá, cháu nhanh khép cửa lại”. Tôi ồ một tiếng rồi quay lại, thì thấy ông tôi đang ngồi trên chiếc ghế đan bằng liễu gai, ông hơi cúi đầu xuống ngủ gật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-rat-nhieu-thoi-gian/chuong-1.html.]

*Urumqi: thành phố cấp tỉnh Urumqi, là thủ phủ của khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương ở phía tây Trung Quốc

Tôi đã ở đó trước khi ông tôi qua đời. Ông được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối và chưa đầy nửa năm sau, ông đã qua đời. Tôi nhớ đó là một buổi chiều nắng chói chang, tôi đỡ ông ngồi ở sân quê phơi nắng. Ông dựa vào chiếc ghế bập bênh và nheo mắt ngủ. Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, đeo tai nghe nghe bài “hero”, trên tay cầm cuốn "Một năm ở Tokyo" của Tưởng Phương Chu*. Mặt trời dần lặn trong sân, ông tôi đã chìm vào một giấc ngủ dài. Nắng hôm đó rất đẹp.

*Tưởng Phương Chu - 蒋方舟: một nhà văn 9x người Trung Quốc

Tôi thường bị dày vò bởi những nỗi đau và sự mẫn cảm nhỏ nhặt này, luôn nghĩ đến khoảnh khắc chia ly ấy. Ban đêm tôi sẽ trốn trong chăn không dám khóc lớn, mẹ tôi ở phòng bên cạnh cũng thầm khóc, bà thường xuyên bị mất ngủ.

Tôi cố chấp, bướng bỉnh, hay phức tạp hoá vấn đề, thường so đo, ích kỷ, suy nghĩ tiêu cực, sợ thất bại và sợ tương lai sau này. Hôm nay mẹ đã mắng tôi: “Con chẳng có gì ngoài tốt bụng. Con chỉ có một đôi mắt to và khuôn mặt xinh đẹp, không còn gì khác.”

Cảm ơn người mẹ đáng yêu và tốt bụng của tôi.

Đêm qua, khi tôi đang chìm trong nỗi buồn, tôi đã nghĩ đến một câu: “Tưởng đêm nay là khó khăn nhất, nhưng sau này mới nhận ra rằng khi thức dậy, khi trời vẫn còn sớm, khi nghe thấy tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, xung quanh đều trở nên im lặng, và vẫn còn một ngày rất dài đang chờ bạn ở phía trước."

Tôi không thể thức khuya được nữa, đã đến giờ đi ngủ rồi.

Ngày vẫn còn dài, vẫn còn rất nhiều thời gian.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...