Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cố Nhân Thay Lòng - Chapter 13

Cập nhật lúc: 2024-07-27 20:21:13
Lượt xem: 822

13

"Nhuế Nhuế, em khỏe không?"

Khi Tạ Từ An lo lắng bước vào phòng bệnh, sắc mặt tôi tái nhợt.

Tôi nghĩ chắc hẳn anh ta đã biết tin tôi sảy thai từ Thẩm Liêm.

Trong phòng bệnh, Trần Nghiên đỡ Tạ Ngải Thần bất lực đứng cạnh giường của tôi. Khi cô ấy nhìn thấy Tạ Từ An, cô ấy giống như tìm thấy một người đáng để tin cậy.

"Từ An."

Khi Tạ Từ An đi tới, cô ấy muốn giữ anh ta lại.

Nhưng Tạ Từ An lại như không nhìn cô ấy mà chỉ đi thẳng về phía tôi.

"Đứa nhỏ..."

Khi nói ra hai chữ này, trong mắt Tạ Từ An hiện lên vẻ đau đớn.

Sau khi chúng tôi làm hòa, tưởng chừng như chúng tôi đã quay lại quá khứ, nhưng tôi và anh ta đều nhận thức được những thay đổi. Anh ta rất mong chờ sự xuất hiện của đứa trẻ này.

Anh ta cho rằng với nếu có con, chúng tôi có thể trở lại như trong quá khứ.

Nhưng giờ đây, đứa con thân yêu của anh ta đã tự tay cắt đứt suy nghĩ đó.

Tạ Ngải Thần đẩy tôi xuống trước sự chứng kiến của mọi người, m.á.u đỏ tươi nhuộm đỏ quần tôi.

Máu đó thực ra là của Thẩm Liêm.

Khi gọi điện cho Tạ Từ An, anh ấy đã kể cho Tạ Từ An tất cả những điều này.

Sở dĩ tôi nhờ Thẩm Liêm giúp tôi làm việc này, thứ nhất là vì Tạ Từ An rất tin tưởng Thẩm Liêm, thứ hai là vì địa vị của Thẩm gia trong cộng đồng y tế ở thủ đô, chỉ cần Thẩm Liêm buông một câu thì dù đi khám ở đâu đi nữa, tôi cũng đều bị sẩy thai.

Tạ Từ Anh, anh ta sẽ không thể tìm ra.

"Sao con lại đẩy cô ấy? Cô ấy đang mang thai đấy con có biết không?"

Tạ Từ An quay lại trừng mắt nhìn đứa con trai yêu thích năm xưa của mình.

Tôi biết lần này Tạ Từ An thực sự tức giận.

Lần trước Tạ Từ An nói rằng anh ta sẽ đuổi Trần Nghiên và con trai cô ta, nhưng thực tế anh ta không hề đuổi họ đi. Họ chỉ chuyển đến một biệt thự trên sườn đồi ở ngoại ô.

Vì tôi đang sống không tốt.

Vậy nên tôi cũng sẽ không để Tạ Từ An và Trần Nghiên sống tốt.

"Ba ba, ba ba đang quát con phải không?" Trong mắt Tạ Ngải Thần tràn đầy vẻ khó tin.

"Không phải tôi đã bảo cô đừng làm phiền cô ấy nữa hay sao?” Tạ Từ An không trả lời câu hỏi của Tạ Ngải Thần mà thay vào đó chỉ tay vào Trần Nghiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-nhan-thay-long/chapter-13.html.]

Trần Nghiên nặng nề rơi nước mắt.

Cô ấy bi thương nhìn Tạ Từ An: "Nếu anh đã ghét bỏ mẹ con em như vậy, bọn em liền đi."

Nói xong, cô ấy kéo Tạ Ngải Thần bước đi ngoài.

Mặc dù Trần Nghiên đủ khí thế nhưng cô ấy bước đi rất chậm chạp. Cô ấy đang đợi Tạ Từ An ngăn cô ấy lại.

Lần này, Trần Nghiên thất vọng rồi.

Tạ Từ An không để ý đến cô ấy, mà ngồi xuống cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: "Nhuế Nhuế, chúng ta sẽ có một đứa con khác."

Anh ta biết tôi không dám trở mặt với anh ta.

Quả thực tôi không có ý định trở mặt với anh ta ở thời điểm hiện tại.

"A Từ, em sợ quá."

Tôi bất lực ôm lấy Tạ Từ An, chôn mặt vào đầu vai anh ta, tuỳ ý để nước mắt thấm ướt áo anh ta.

"Đừng sợ, có anh ở đây."

Anh ta nhẹ nhàng vỗ lưng tôi và thì thầm an ủi.

Vũ Khúc Đoạn Trường

“Có phải thằng bé sợ sau khi em sinh con sẽ tranh giành tài sản của với thằng bé nên mới cố tình đẩy em không?”

“Về sau nếu em mang thai, lại bị thằng bé đẩy thì phải làm sao bây giờ?”

“Anh không có đứa con nào khác, về sau toàn bộ tài sản của anh sẽ đều thuộc về mẹ con Trần Nghiên.”

Giọng tôi có chút sợ hãi, không ngừng lao vào lồng n.g.ự.c Tạ Từ An.

Anh ta nhất thời không thể chịu đựng được tôi như vậy.

"Sẽ không, tài sản thừa kế của anh từ nay sẽ thuộc về em và các con chúng ta."

Tôi nằm viện chưa đầy nửa tháng thì về nhà.

Ba tháng sau, tôi nghe được Thẩm Liêm nói Tạ Từ An vẫn không đưa hai mẹ con Trần Nghiên đi, bọn họ vẫn sống trong biệt thự ở sườn núi.

Tôi không hề ngạc nhiên về điều này.

Sau khi xuất viện, tôi gần như trở thành một người mẹ hiền vợ đảm.

Hàng ngày tôi đều nấu ăn cho Tạ Từ An và gửi cho anh ta ở công ty.

Nhiều lần tôi nhìn thấy một hộp cơm cách nhiệt màu hồng khác được anh giấu dưới gầm bàn nhưng tôi giả vờ như không nhìn thấy.

Sau khi đợi anh ta ăn xong, tôi xách hộp giữ nhiệt bước ra ngoài.

Đồng thời, anh bấm vào điện thoại di động để xem thực đơn mà Trần Nghiên định làm cho buổi tối do người hầu ở biệt thự sườn núi gửi đến.

Tôi nhếch môi, thuận tay phát một phong bì đỏ.

Loading...