Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô học trò của tôi - 11

Cập nhật lúc: 2024-10-15 13:06:51
Lượt xem: 184

17

 

Một tháng sau, trên đường Lục Nghiêm tới đón tôi tan làm, bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại.

 

Vì đang lái xe, anh thuận tay ấn nút loa.

 

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ tao nhã: "Lục Nghiêm, bây giờ anh đang ở đâu?"

 

Tôi quay đầu nhìn, Lục Nghiêm mím môi, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

 

“Trên đường đón Vưu Trinh tan làm về nhà." Cuối cùng, anh bình tĩnh nói: "Tôi đang lái xe, không có chuyện gì thì cúp máy.”

 

Anh vươn tay muốn tắt điện thoại, người phụ nữ bên kia lại nói tiếp: "Chờ một chút, Vưu Trinh cũng ở bên cạnh sao?"

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Tôi giật mình, vội vàng mở miệng: "... Vâng.”

 

“Vưu Trinh, xin chào, tôi là mẹ của Lục Nghiêm." Giọng nói của người phụ nữ không nhanh không chậm, lộ ra vẻ ung dung: "Cô và Lục Nghiêm yêu nhau, cũng đã mấy tháng rồi sao. Tôi muốn gặp cô một lần.”

 

Tôi còn chưa kịp trả lời, Lục Nghiêm đã tắt điện thoại.

 

Anh dừng xe xong, quay đầu nhìn: "Vưu Trinh, không muốn gặp thì không gặp.”

 

“Lục Nghiêm, quan hệ giữa anh và mẹ không tốt sao?”

 

“Không có." Lục Nghiêm nói xong, giống như ý thức được giọng nói cứng nhắc của mình, lại dịu dàng nói: "Mẹ anh không phải người dễ ở chung, nếu em không muốn gặ thì đừng gặp.”

 

Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng buổi tối trước khi ngủ, tôi vẫn nói với Lục Nghiêm: "Em muốn gặp mẹ anh.”

 

“Lục Nghiêm, em đã không có mẹ."Tôi hít hít mũi, cố gắng làm cho giọng của mình bình tĩnh: "Cho dù trước đây quan hệ giữa anh và mẹ không tốt, nhưng sớm muộn gì em cũng phải gặp mẹ anh.”

 

“Như anh đã nói hôm đi nhảy bungee, em cũng muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình với anh, vậy thì chuyện đó không thể tránh khỏi.”

 

Tôi rất sợ tiếp xúc với người lạ.

 

Nhưng nếu là người nhà của Lục Nghiêm.

 

Chịu đựng một chút cũng không sao.

 

“...... Được, để anh sắp xếp." Lục Nghiêm ôm tôi, để mặt tôi vùi vào trong n.g.ự.c anh: "Nhưng trước đó, chúng ta phải đi bệnh viện kiểm tra lại một lần.”

 

Tôi cảm thấy sự lo lắng và sợ hãi nguy hiểm của anh ấy thật dễ thương nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn theo anh đến bệnh viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-hoc-tro-cua-toi/11.html.]

 

 

“Căn cứ vào kết quả kiểm tra, bệnh tình quả thật đang chuyển biến tốt." Bác sĩ nói: "Nhưng thời gian hồi phục vẫn phải đặc biệt chú ý, thuốc phải uống đúng giờ, tâm trạng không nên có kích thích quá lớn.”

 

Nhận được kết quả như vậy, tôi và Lục Nghiêm đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Ngay sau đó, anh nói cho tôi biết, cuộc gặp mặt với mẹ anh đã được sắp xếp vào cuối tuần sau.

 

“Lúc anh học tiểu học, bố mẹ anh đã ly hôn, anh ở với mẹ." Anh nói cho tôi biết: “Cho nên lúc gặp mặt, em chỉ cần ứng phó với một mình bà ấy.”

 

Quà tặng cho mẹ Lục Nghiêm được tôi chuẩn bị mấy ngày, sau khi cẩn thận hỏi qua sở thích của bà, tôi chuẩn bị một chai nước hoa và một hộp tổ yến đắt tiền.

 

Kết quả sau khi gặp mặt, bà nhận quà, vừa lịch sự vừa xa cách nói cho tôi biết: "Cảm ơn cháu, nhưng thu nhập của thanh niên các cháu không cao, không cần mua quà đắt như vậy, gánh nặng không nói, dì cũng không dùng đến.”

 

Cái này chỉ là khách sáo thôi, tất nhiên thu nhập của Lục Nghiêm cao hơn tôi rất nhiều. Tôi nhạy bén nhận ra, mẹ Lục Nghiêm cũng không thích tôi.

 

Tuy rằng bà ấy chuẩn bị một bàn cơm trưa phong phú, thậm chí mở bình rượu đỏ rất quý, tuy rằng bà ấy cho tôi một phong bì thật dày tiền lì xì, tuy rằng bà nói chuyện dịu dàng với tôi, tuy rằng tất cả lễ tiết đều rất chu đáo.

 

Nhưng trong lòng bà, hẳn là rất chán ghét tôi.

 

Lục Nghiêm đại khái cũng ý thức được chuyện này, sau khi ăn cơm xong anh đứng lên, nói trong trường học còn có việc, đưa tôi rời khỏi nhà anh.

 

Vừa ra khỏi cửa anh đã cầm tay tôi, nhẹ giọng nói: "Vưu Trinh, lời của bà ấy, một chút em cũng đừng để ở trong lòng.”

 

Tôi thở ra một hơi thật dài: "Em không có.”

 

“Lúc anh bảy tuổi, bà ấy vì ba anh hút thuốc trong lúc ăn cơm mà đề nghị ly hôn, từ bỏ tất cả tài sản trong hôn nhân, chỉ cần được nuôi anh.” Lục Nghiêm nói tới đây, hơi dừng lại một chút:

 

"Đương nhiên, anh nói cái này, cũng không phải muốn nói cho em biết mẹ anh có bao nhiêu vất vả, muốn em nhân nhượng bà ấy. Anh chỉ muốn nói, Vưu Trinh, bây giờ anh đã ba mươi tuổi rồi, anh muốn cùng em vượt qua, là cuộc sống thuộc về hai chúng ta, không có quan hệ gì với bà ấy.

 

“Những lời mẹ anh hỏi em, khi nào kết hôn, khi nào có con, chuyện này đều do em quyết định, anh sẽ nghe theo em, cho dù đáp án của em là “không’... Vưu Trinh, chúng ta cứ như vậy yêu nhau cả đời cũng rất tốt."

 

Những lời của Lục Nghiêm, chỉ trong vài từ, đã vạch ra cho tôi một tương lai đẹp như mơ.

 

Nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi luôn cảm thấy trống rỗng, giống như sợi tơ bay đi bay lại không bao giờ chịu lắng xuống.

 

Đêm đó, tôi đang cuộn tròn trên sofa ôm Bánh Trôi lướt điện thoại thì đột nhiên có một tin tức hiện lên.

 

Tôi tình cờ nhấp vào và sau khi đọc rõ tin tức, tôi cảm thấy như bất động.

 

“Tay trống Thái Ức Phàm của Thảo Đông đã treo cổ tự tử trong khách sạn phòng chống dịch bệnh ở Đài Loan.”

Loading...