Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô học trò của tôi - 1

Cập nhật lúc: 2024-10-15 13:03:50
Lượt xem: 131

Tin nhắn cuối cùng lúc còn sống tôi đã gửi cho Lục Nghiêm.

 

Anh ấy là giảng viên đại học của tôi, cũng là người tôi đã yêu thầm nhiều năm.

 

Trùng phùng sau khi tốt nghiệp đã nhiều năm, tôi mới biết mình không phải là đơn phương.

 

Anh cau mày hỏi tôi: "Sao em lại biến thành thế này?"

 

Tôi chỉ có thể im lặng.

 

Phải nói với anh thế nào đây, sau khi xa cách hai năm, bố tôi trở thành kẻ gie.t người.

 

Mà người mà ông ấy tự tay gie.t ch.et và phâ/n x/á/c là mẹ tôi.

 

Trước khi rơi xuống hồ nước, tôi nhắm mắt lại, nhớ tới lần trước chúng tôi tới đây nhảy bungee, tôi ôm anh ấy và nói "Em thích anh".

 

Thật giống như mới hôm qua.

 

Lại như chuyện của kiếp trước.

 

1

 

Tôi hai mươi bốn tuổi, vẫn chưa có mảnh tình vắt vai.

 

Mấy đồng nghiệp lớn tuổi trong công ty nhìn không nổi nữa, nói muốn giới thiệu đối tượng cho tôi.

 

Tôi vốn muốn từ chối nhưng đồng nghiệp lại liệt tỉ mỉ ưu điểm của đối phương: "Không đến ba mươi tuổi, có xe có nhà, công việc ổn định, thu nhập khả quan. Quan trọng nhất là, rất đẹp trai.”

 

Nghe trai đẹp tôi liền đồng ý, gặp mặt đối phương một lần ở quán cà phê bên tầng dưới công ty.

 

Thật ra thì tô không tin có người hoàn hảo như vậy, đã đẹp trai, trẻ tuổi lại có tiền, sao mà còn chưa có người yêu chứ.

 

Nhưng khi bóng dáng cao dong dỏng kia đẩy cửa kính ra, xuyên qua hành lang đứng trước mặt tôi, suýt chút nữa tôi làm đổ ly nước chanh trong tay.

 

“Thầy Lục?”

 

Đôi mắt đen láy, làn da trắng nõn, khuôn mặt lạnh lùng của Lục Nghiêm, kết hợp với vẻ mặt thờ ơ dường, nhìn qua toát ra khí chất người lạ chớ đến gần.

 

Hôm nay thời tiết nóng bức, anh mặc một áo sơ mi trắng bạc, nút áo cài sát cổ, chỉ lộ ra phần bắp tay, phía trên có một nốt ruồi nhỏ, tự nhiên trông khá sexy.

 

Khách quan mà nói, quả thật rất đẹp trai.

 

Nhưng mà thù mới hận cũ hiện lên trong đầu, tôi chỉ là nắm chặt chiếc ly thủy tinh trong tay, nói với giọng điệu kỳ quái: "Aizza, đây không phải là thầy Lục sao? Anh đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa có người yêu sao?”

 

Lục Nghiêm chống mặt bàn, quan sát khuôn mặt tôi một lát, sau đó nhẹ nhàng nhếch khóe môi: "Đương nhiên là bởi vì anh đang đợi em.”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

2

「……」

Điều đó tất nhiên là không thể.

 

Tôi chỉ hơi sốc, không ngờ với điều kiện của Lục Nghiêm mà lại đi nhờ mai mối.

 

Lục Nghiêm là giảng viên đại học của tôi.

 

Hồi năm hai, anh dạy chúng tôi môn đại số tuyến tính và chúng tôi trở thành kẻ thù của nhau. Là do sinh nhật năm đó, tôi và bạn cùng phòng uống rượu suốt đêm ở KTV, ngày hôm sau lên lớp trong tình trạng say khướt, Lục Nghiêm nói muốn trừ điểm của chúng tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-hoc-tro-cua-toi/1.html.]

 

“Bọn em không cố ý, do nhà trường điều chỉnh lịch học tạm thời.” Tôi đứng trước bục giảng, ngẩng đầu, giằng co với Lục Nghiêm.

 

Khi đó, tôi vừa nhuộm tóc thành màu đỏ rực rỡ, mặc một chiếc váy vô cùng loè loẹt, viết đầy chữ "cứng đầu".

 

“Sự kiện này do em tổ chức, nếu phải trừ điểm, thầy hãy trừ điểm một mình em thôi.”

 

Lục Nghiêm rũ mắt, bình tĩnh nhìn tôi một lát, đột nhiên khóe môi hơi nhếch lên: “Được.”

 

Và trong bài kiểm tra cuối kỳ, anh thực sự đã cho tôi 59 điểm.

 

Tôi không thể tin được, chạy tới văn phòng tìm Lục Nghiêm nhưng anh không có ở đây

Giảng viên cùng văn phòng có lòng tốt nói với tôi rằng Lục Nghiêm ra ngoài họp và khoảng hai giờ mới về.

 

“Em có thể ngồi đây đợi anh ấy.”

 

Không ngờ Lục Nghiêm về quá muộn, tôi đã ngồi vào chỗ của anh, nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.

 

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi bị một lực nhẹ đẩy tỉnh dậy.

 

Tôi ngẩng đầu lên với đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy Lục Nghiêm đang đứng trước mặt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt lại có vẻ chán ghét.

 

Sau đó anh nói: "Lau nước bọt đi."

 

3

 

Tôi phục hồi tinh thần, nhìn thấy Lục Nghiêm trước mặt, bỗng nhiên hoảng hốt.

 

Đã bốn năm trôi qua.

 

Nhưng thời gian đối với anh dường như đã dừng lại, Lục Nghiêm năm nay đã ba mươi tuổi nhưng trông giống hệt như bốn năm trước, lúc anh hai mươi sáu.

 

Anh ngồi xuống đối diện tôi và gọi một ly Americano.

"So với chuyện này..." Anh nhìn tôi một lúc rồi chậm rãi nói, "Tôi lại càng tò mò hơn -- Vưu Trinh Trinh, nếu tôi nhớ không lầm, năm nay em mới hai mươi bốn tuổi, sao lại đi xem mắt?"

 

Tôi trầm mặc một lát: "Bởi vì em không muốn làm việc.”

 

Nhân viên cửa hàng bưng cà phê chúng tôi gọi lên, tôi bưng ly latte lên uống một ngụm lớn, sau đó dựa về phía sau, bày ra tư thế không đàng hoàng.

 

"Em tính tìm một người đàn ông bao nuôi mình, xác nhận quan hệ xong sẽ từ chức, ở nhà của anh ta, lái xe của anh ta, anh ta có nhiệm vụ đi làm kiếm tiền, em có nhiệm vụ ở nhà tiêu tiền..."

 

Tôi đã nói rất nhiều nhưng vẻ mặt Lục Nghiêm ở phía đối diện vẫn không hề thay đổi.

 

Vừa dứt lời, tôi nhẹ nhàng nhướng mi lên, liếc nhìn cổ tay bị cổ tay áo che kín của mình.

 

“Tôi còn một vấn đề cuối cùng." Anh thản nhiên nói: “Sao em không nhuộm tóc đỏ nữa?”

 

Tôi nở nụ cười: "Thầy Lục, thầy nói xem - em đã tốt nghiệp được hai năm rồi. Thầy đã từng thấy nhân viên xã hội nào nhuộm tóc màu đó chưa?”

 

 

Đã nói đến đây rồi, hiển nhiên không có khả năng tiếp tục trò chuyện.

 

Tôi uống nốt ngụm latte cuối cùng trong ly, giơ tay gọi nhân viên cửa hàng tới tính tiền.

 

Lục Nghiêm liền đưa tay ngăn tôi lại: "Tốt xấu gì tôi cũng từng làm thầy của em, để tôi trả.”

Loading...