Chạm để tắt
Chạm để tắt

CÔ GÁI "THAM" - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:16:23
Lượt xem: 939

 

7.

 

Sau khi thảo luận lần cuối, mọi người đều cảm thấy, với sự ghen tị của Giang Tiểu Ngư, cô ta sẽ sớm đối phó với tôi. 

 

Cách tốt nhất là tương kế tựu kế, nắm bắt cơ hội bắt cả người cả tang vật.

 

Vì vậy, tôi vẫn phải quay lại làng giải trí và buộc phải khởi nghiệp. 

 

Trước khi rời đi, tôi bí mật hỏi cục trưởng Vương: "Tôi nên làm gì với... cô "Tham" này?” 

 

"Để cô ấy sống ở bên ngoài không phải là chuyện hay." 

 

Trước khi cục trưởng Vương kịp nói gì, Tiểu Mạnh, người vẫn đang ở trong phòng kiểm tra thời gian, đi tới: 

 

"Cục trưởng, anh có thể cho cô ấy một chân biên chế được không?" 

 

“Hiện tại có rất nhiều người kiếm tiền mờ ám, để cô ấy có thể hấp thụ vận may của những người đó một cách hợp pháp.”

 

"Ngày tận thế của vũ trụ là cuộc kiểm tra! Biên chế, cô ấy nhất định đồng ý." 

 

Tôi... Tôi có chút hiểu được vì sao cậu còn đang ở thời kỳ kiểm tra bị kẹt lại. 

 

Cuối cùng, “Tham” giữa “bát cơm sắt” và “hai ta cùng nhau rơi nước mắt sau song sắt” lựa chọn biên chế.

 

Đồng thời, vì sự an toàn của tôi, cục trưởng Vương đã bố trí cho tôi một số vệ sĩ. 

 

"Tham" giữ “bát cơm sắt” tạm thời buông tha cục trưởng Vương. 

 

Thời gian kiểm tra còn lại 63 năm, và "khi không có nguy hiểm, anh ấy là mối nguy hiểm lớn nhất" Tiểu Minh. 

 

Và... 

 

Tôi chỉ vào một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, háo sắc bên cạnh đang nháy mắt với tôi, trong lòng tràn đầy đau xót và tức giận. 

 

“Tại sao hắn, một Giao Vương không thể hóa thành rồng, lại có thể vào biên chế?" 

 

Cái quái gì vậy? Không phải để bắt được hắn, tôi cũng sẽ không bị buộc phải về hưu. 

 

Kết quả là tôi ngày nào cũng bị mắng trong làng giải trí, còn anh ta lại trở thành trụ cột trong cục. 

 

Ngay lúc tôi đang chửi rủa và quay trở lại trường quay, người đại diện của tôi, chị Vương, đột nhiên xuất hiện:

 

"Tinh Tinh, tối nay có một bữa tối phát sóng trực tiếp, toàn bộ đoàn phim sẽ tham dự.”

 

8.

 

Tối hôm đó, tôi dắt díu già trẻ lớn bé trong nhà có mặt tại bữa tiệc tối

 

Chị Vương nhỏ dãi vừa chỉ vào Giao Vương và hỏi tôi: "Tinh Tinh, anh chàng đẹp trai này là ai?" 

 

"Em có bạn trai sao?" 

 

Tôi chưa kịp nói gì thì anh ấy đã nói quen thuộc: "Xin chào, tôi tên là Tiêu Ngận Soái."  

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

“Tôi…

 

Chết tiệt. 

 

Người này là ai? 

 

Không quen! 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-gai-tham/chuong-5.html.]

Đang lúc tôi đang tìm cái hố, Bạch Thần đột nhiên xuất hiện: "Tinh Tinh, hắn là ai?” 

 

"Trong một dịp quan trọng như vậy, em không mang theo tôi, bạn trai thật sự của em, mà lại dẫn theo người khác.”

 

Tôi theo tiếng nói quay lại, suýt nữa không nhận ra Bạch Thần. 

 

Anh ta trông rất xấu, với bộ râu bù xù và bộ quần áo nhăn nheo. 

 

“Tham” thì thầm vào tai tôi, hả hê nói: “Bạch gia sắp phá sản rồi.” 

 

Tôi cảnh giác: “cô làm đấy à!” 

 

“Tham” hếch cằm về phía Giang Tiểu Ngư: “Cô ta đã âm thầm tố chuyện Bạch gia mấy năm nay, bằng chứng kiếm tiền bẩn đã được đăng tải trên mạng.”

 

“Hóa ra, ngoại trừ nhà hàng nơi phát hiện lũ gián là nhà họ Bạch làm ăn nghiêm túc, còn lại mọi thứ khác đều là tiền bẩn.” 

 

"Lúc này, một đám đối tác chặn cửa nhà Bạch gia, đòi Bạch gia trả tiền." 

 

“Giang Tiểu Ngư có lẽ bị kích động bởi chuyện xảy ra ngày hôm đó, trở nên kích động vì yêu mà hận." 

 

Giang Tiểu Ngư tựa hồ chú ý đến ánh mắt của tôi, từ xa liếc nhìn tôi một cái. 

 

Đôi mắt cô ta vừa nham hiểm vừa hung ác, mang theo một chút tính toán. 

 

Tôi cau mày: “Cô ta muốn làm cái quái gì vậy?”

 

Bạch Thần vẫn đang chú ý đến sự có mặt của tôi: "Ừm... Tinh Tinh, trước đây là lỗi của tôi. Nhưng dù sao chúng ta vẫn là một cặp." 

 

“Cô có thể cho tôi vay một ít tiền được không?"

 

“Không nhiều lắm, tôi chỉ cần 100 triệu thôi." 

 

Còn chưa nói chuyện, bình luận đã tràn ngập màn hình:

 

[Chỉ 100 triệu thôi, đồ hèn.] 

 

[Bạch Thần mặt dày như vậy, hắn có thể nói như vậy sao!] 

 

[Vừa mới ăn dưa xong, trước đó Bạch Thần đã dựa vào tiền của nhà mình để cho một nữ diễn viên làm bồ nhí cho mình.] 

 

[Ngươi thật là thất vọng, nhìn người như chó, ngươi không làm gì được người.] 

 

Tôi nghĩ buồn cười: "Sao phải cho anh mượn? Hơn nữa, anh sẽ trả lại cho tôi cái gì?" 

 

Nhưng mà không ai muốn chọn trai bao." 

 

Bạch Thần tựa hồ có chút kích động, lớn tiếng nói: "cô giàu như vậy, tiêu cho tôi một ít thì có chuyện gì!" 

 

Thấy anh ta có vẻ muốn chạy đến bên tôi, Tiêu Ngận Soái bước tới trước mặt tôi nói: "Xin lỗi, chỉ tôi có thể tiêu tiền của cô ấy." 

 

Tôi... 

 

Những người khác chỉ là lớp kem trên chiếc bánh, anh ấy đang làm tăng thêm sự hỗn loạn. 

 

Bạch Thần không cam lòng nói: "Tinh Tinh, cô làm sao có thể đổi ý?” 

 

"Tôi sao có thể thua kém hắn!" 

 

Tôi mặt không biểu tình nói: "Hắn tám tuổi, dám đuổi chó cắn, anh có thể làm điều đó không?" 

 

Tiêu Ngận Soái... 

 

Không phải chỉ thêm hỗn loạn sao, ai mà không biết làm.

Loading...