Chạm để tắt
Chạm để tắt

CÔ GÁI "THAM" - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:14:35
Lượt xem: 820

Tôi toát mồ hôi lạnh trên trán.

 

Tôi muốn ch. ế. t, nhưng tôi luôn cảm thấy có người khác phải ch. ế. t. 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

"Tham" ghé sát tai tôi hỏi với vẻ gần như mê hoặc: “Có vui không?” 

 

“Không thì cô bỏ tôi đi.”

 

Tôi đảm bảo cô trong ba năm lên đỉnh cao cuộc đời, trong năm năm nữa không ai là đối thủ của cô.

 

"Chúng ta lấy vận may của ai trước đây?" 

 

Ngay khi "Tham" chuẩn bị sẵn sàng, cô ấy đã xắn tay áo chuẩn bị làm việc chăm chỉ hơn. 

 

Cô chợt sửng sốt một lát, có chút mê hoặc nhìn Giang Tiểu Ngư, trên mặt mang theo nụ cười vui tươi: "Hả? Hình như cô ấy có nuôi một con tiểu quỷ?”

 

4.

 

"Cái gì? Tiểu quỷ?" 

 

Tôi cau mày nhìn chằm chằm Giang Tiểu Ngư. 

 

Nói đến việc “nuôi tiểu quỷ” thì thực ra tôi cũng khá quen thuộc rồi. 

 

Món này từng phổ biến ở Đông Nam Á, sau đó lan sang Trung Quốc. 

 

Vì quá tà ác nên “Cục xử lý siêu nhiên” trước đó đã liên kết với các cơ quan cấp trên và cấp dưới tập trung chỉnh sửa một đợt. 

 

Vào thời điểm đó, có rất nhiều người nổi tiếng trong làng giải trí gặp rắc rối, cư dân mạng bàn tán sôi nổi về họ. 

 

Nhưng sau khi xong việc chúng tôi dùng những lý do khác thường để che giấu sự thật. 

 

Giang Tiểu Ngư chắc chắn bắt đầu nuôi dưỡng sau đó. 

 

Tôi nhìn một lúc rồi nghi ngờ hỏi: “Sao tôi không thấy cô ấy có mùi tiểu quỷ nhỉ?” 

 

“Tham” ngắm bộ móng tay màu đỏ của mình, trên mặt có bốn chữ “Hãy đến cầu xin tôi”. 

 

Cô thực sự ổn khi kiêu ngạo như vậy không? Ván cờ đã mở! 

 

Đúng lúc tôi đang định hỏi chi tiết hơn thì cánh cửa bên ngoài đột nhiên mở ra. 

 

Cùng lúc đó, một giọng nữ chói tai vang lên: 

 

"Tô nói tại sao việc kinh doanh của chúng tôi lại thường xuyên xảy ra chuyện như vậy.” 

 

"Hoá ra, lại dính líu đến cái Tang Môn tinh này!”

 

Mọi người nghe tiếng thì quay lại. 

 

Mẹ Bạch Thần tức giận xông vào, đi thẳng tới chỗ Giang Tiểu Ngư, giơ tay tát cô ta một cái: “Tôi đã nói rồi, Bạch gia chúng tôi chỉ thừa nhận Tinh Tinh là con dâu mà thôi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-gai-tham/chuong-3.html.]

“Nếu cô lại dụ dỗ con trai tôi, tôi sẽ làm cho cô đừng nghĩ đến việc vào giới giải trí!" 

 

Nói xong, quay về phía Bạch Thần, trên mặt không có chút ấm áp, vẫn lạnh lùng nói. 

 

“Nếu anh nhất quyết muốn ở bên cô ấy, anh không phải là con trai duy nhất của Bạch gia, tôi sẽ lấy lại quyền thừa kế của anh bất cứ lúc nào.” 

 

Tôi cụp mắt xuống, cố gắng giảm bớt cảm giác hiện diện. 

 

Tuy nhiên, mẹ Bạch Thần đã nhanh chóng khóa vị trí của tôi, sắc mặt thay đổi như một vở kịch Tứ Xuyên ngay tại chỗ, làm ra vẻ vui vẻ kéo tôi ra chào. 

 

Tôi buộc phải giả vui vẻ với vẻ mặt xấu hổ. 

 

Giang Tiểu Ngư khó có thể tin che mặt, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên. 

 

Cô quay sang nhìn Bạch Thần với ánh mắt đau khổ, như muốn tìm kiếm sự an ủi. 

 

Ai có thể ngờ rằng vừa rồi Bạch Thần còn đang tình chàng ý thiếp, lúc này lại không thèm nhìn cô ấy, mà đi tới trước mặt tôi nói: “Mẹ, mẹ nghĩ gì thế ạ.”

 

“Con với cô ta không có chuyện gì?”

 

“Con hôm nay thăm ban Tinh Tinh, cô ta vừa thấy con liền xông lên muốn thân mật.”

 

Giang Tiểu Ngư không thể tin được lỗ tai của mình, biểu tình là một sự không muốn cùng ghen tị không thể diễn tả được. 

 

Tôi thở dài trong lòng. 

 

Ảnh đế Bạch Thần có tiếng thế nào, chỉ có hắn mới biết. 

 

Nếu nhà họ Bạch không bỏ tiền ra hỗ trợ thì khả năng diễn xuất của hắn sẽ bị coi là "dù có đóng phim AV cũng quá sức". 

 

Cho nên Bạch Thần kỳ thật rất sợ cha mẹ mình. 

 

Nếu không, hắn cũng sẽ không nhanh chóng chia tay Giang Tiểu Ngư và ở lại với tôi chỉ vì một lời nói của bố mẹ mình. 

 

Chưa kể sức hấp dẫn của khối tài sản khổng lồ của nhà họ Bạch đối với hắn. 

 

Sở dĩ cha mẹ Bạch Thần nhìn tôi khác biệt là vì cái gọi là tử vi tốt, có thể đưa nhà họ Bạch lên một tầm cao hơn. 

 

Cộng lại, gia tộc này có 800 nhân tài dư thừa, nhưng lại không thể có được 0,1% tình cảm của gia đình. 

 

Lúc này, Bạch Thần cố gắng khôi phục lại hình ảnh của mình. 

 

Hắn bước đến gần tôi, giả vờ trìu mến muốn nắm tay tôi. 

 

Nhưng tôi đã né tránh mà không để lại dấu vết. 

 

Đùa à! “Tham” cũng không còn thích hắn nữa, vậy tại sao tôi lại phải diễn “kẻ l.i.ế.m chó không thể đánh bại” nữa? 

 

Bạch Thần sửng sốt một chút, sau đó trừng mắt nhìn tôi đầy đe dọa, như muốn nói tôi đừng không biết điều.

 

Tôi nhếch khóe miệng cười: “Xin lỗi, đột nhiên tôi có chút coi thường anh.” 

 

“Tôi từ chối.”

Loading...