Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô em họ thảo mai - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 08:26:39
Lượt xem: 2,274

"Giản Ninh, ai cũng nói chị rất thông minh, nhưng không ngờ chị lại ngu ngốc như vậy, đừng đi tìm bài tập về nhà nữa, tôi đã vứt nó đi từ lâu rồi, chị thật sự rất dễ bị lừa".

Nó cười toe toét, ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý không thèm che giấu.

Sự tức giận của một đứa trẻ là không thể kìm nén. Tôi đã cãi nhau với nó, những bất mãn tích tụ trong vài ngày qua bùng nổ.

Mẹ tôi đã đánh và tát tôi ngay trước mặt chú thím.

"Giản Ninh, mày có thể hiểu chuyện một chút không, mày không cảm thấy xấu hổ khi bắt nạt em gái của mình à?"

Mặt tôi đau rát, tôi khóc và chạy về phòng.

Sau khi Giản Hạnh rời đi, tôi phát hiện ra rằng dụng cụ học tập của tôi không mất thì hỏng.

Tôi đi tìm mẹ.

Mẹ nghĩ rằng tôi đang nói dối, khi thấy tôi khóc lóc kể lể, bà trở nên mất kiên nhẫn.

"Giản Ninh, sao con không nghĩ đến việc tại sao đồ của mình lại có thể dễ dàng bị người khác phá hủy như thế? Bây giờ con nói cho mẹ biết thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ con còn mong chờ mẹ đi đôi co với người ta vì một chuyện cỏn con như vậy sao? Giản Ninh, con không sợ mất mặt hả!"

Lời nói của mẹ giống như những cái tát vô hình giáng vào tôi. Lần này mặt tôi không đau, nhưng trái tim tôi đau, rất đau.

3

Tôi đã chuyển từ chán ghét Giản Hạnh sang thù hận tại thời điểm mừng năm mới khi tôi học lớp 5.

Khi tôi học lớp 3, với rất nhiều hứa hẹn và cam đoan, mẹ tôi cuối cùng đã cho phép tôi nuôi một bé mèo, tôi đã sử dụng tiền tiêu vặt của mình để mua cho bé thật nhiều đồ dùng.

Đó là một bé mèo con rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, không ồn ào, không khó tính, có chút bám người. Đến giờ tan học, bé sẽ ngồi trước cửa đợi tôi về nhà, sẽ ở bên cạnh và yên tĩnh ngắm nhìn tôi học bài.

Sau khi tôi hoàn thành xong bài tập, bé sẽ kêu meo meo dính lên và cọ cọ vào người tôi.

Bé thích ăn màn thầu, nên tôi đã đặt tên cho bé là Màn Thầu.

Ban đầu tôi mua bé vì tôi thích mèo, nhưng rồi bé đã trở thành người thân quan trọng nhất của tôi, thỏa mãn mọi khát vọng và lấp đầy nội tâm cô độc của tôi.

Nhưng tất cả đã kết thúc vào ngày đầu năm mới năm lớp 5.

Tôi với mẹ đi chúc Tết họ hàng, ngày hôm sau mới trở về.

Khi tôi trở về, phòng tôi bị mở toang, Màn Thầu đã c..hết, rất nhiều socola vương trên lông và dính quanh miệng bé.

Phòng tôi có hai chìa khóa, một chìa khoá tôi cầm, một chìa khoá dự phòng được tôi giấu nó trong chậu cây.

Chìa khoá bên trong chậu cây đã bị lấy đi.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Giản Hạnh đã vào phòng tôi, chỉ có nó là người duy nhất đã vào.

Mèo không thể ăn socola, Màn Thầu luôn chỉ ăn thức ăn tôi mua cho.

Đối mặt với những giọt nước mắt của tôi, mẹ tôi trở nên khó chịu: "Không phải chỉ là một con mèo thôi sao? Chế..t cũng tốt, tao vẫn luôn chướng mắt với nó".

Bà luôn không thích Màn Thầu, việc này sẽ chỉ khiến bà cảm thấy bớt đi một phiền toái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-em-ho-thao-mai/2.html.]

Tôi nghĩ đến một chuyện, đi vào căn phòng Giản Hạnh ở.

Trong lịch sử tìm kiếm trên trình duyệt máy tính, tôi thấy hai câu hỏi mới nhất.

"Làm thế nào để g.i.ế.c chế.t một con mèo?"

"Nếu cưỡng ép cho mèo ăn, có bị nó cắn không?"

Lúc đó, tôi rất hận Giản Hạnh, lần đầu tiên tôi hận một người đến vậy.

Tôi tự tay chôn cất Màn Thầu, ghi tất cả thù hận trong lòng.

Lên lớp 6, Giản Hạnh đột nhiên chuyển đến học cùng trường cùng lớp với tôi, tôi biết cơ hội đã đến.

Tôi không trả thù ngay lập tức, tôi chờ đợi khoảng hai tuần.

Nội tâm nó rất mâu thuẫn, kiêu ngạo, nhưng lại có chút tự ti.

Giản Hạnh đặc biệt thích khoe khoang, nó cảm thấy hạnh phúc trước nỗi đau của người khác, càng thích giả vờ vô tình khoe khoang bản thân tại thời điểm người khác đang đau khổ.

Sự mặc cảm, tự ti được thể hiện ở việc sau lưng nó luôn chê bai người khác để che đậy sự yếu kém, thiếu sót của mình. Nó luôn thích so sánh, đặc biệt so đo giữa cái người ta có mà nó không có.

Rõ ràng rất thích, nhưng vì không thể có được, nên nó sẽ chê bai, soi mói như thể giải thích lý do vì sao nó không có vậy.

Tôi đã hỏi nó tại sao lại đột nhiên chuyển trường vào năm lớp 6 nhưng nó toàn lờ đi và nói sang chuyện khác.

Tình cờ sau này tôi mới biết là vì nó coi thường cái này chướng mắt cái kia, trong ngoài bất nhất, sử dụng mưu mô, khi bị vạch trần thì nó đã bị cả lớp cô lập.

Ở trường cũ, không ai muốn chơi với Giản Hạnh, mà nó thì không thể chịu đựng được điều này nên phải chuyển sang trường khác.

Có rất nhiều người mà Giản Hạnh không thích, nếu được xếp thứ hạng, thì tôi chắc chắn là người đứng đầu tiên.

Không phải vì tôi đã làm gì nó, mà chỉ vì tôi luôn có thành tích xuất sắc, từ nhỏ đến lớn đều nằm trong top 3 của khoá.

Chỉ vì tôi đối xử với mọi người một cách lịch sự, chu đáo và cẩn thận nên luôn được những người xung quanh khen ngợi.

Chỉ vì tôi là "con nhà người ta" trong miệng họ hàng thân thích.

Chỉ vì chú thím luôn lấy tôi ra so sánh với nó để chỉ trích nó.

Vì vậy, nó ghét tôi, hận tôi nên nó muốn ...... Hủy hoại tôi.

Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ như thế.

Gần cuối học kỳ, Giản Hạnh bị mời phụ huynh.

Lý do là nó ăn trộm.

Cô giáo mở ngăn kéo của Giản Hạnh, trong đó có một số đồ vật được báo mất trộm.

 

Loading...