Có Duyên Ắt Sẽ Gặp Gỡ - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 05:52:19
Lượt xem: 423

Ta cùng con ch.ó nhỏ đợi đến tối đen, nhưng không có ai đến tìm. Ta vui vẻ mang con ch.ó nhỏ về nhà.

Nó trông rất giống con ch.ó trước đây ta không cứu được, bây giờ coi như có sự an ủi.

Từ khi có Kim Nguyên Bảo, cộng thêm việc tỏ tình bị từ chối, ta ngày ngày bên cạnh Kim Nguyên Bảo, một thời gian dài không đi tìm Nghiêm Tu nữa.

Tính ra, Nghiêm Tu đã ở trong sân của ta gần một năm rồi, thật nhanh.

Lời của tỷ tỷ hôm đó vẫn văng vẳng bên tai: "Nghiêm Tu, không ai tin tưởng ngươi hơn ta, sau này ngươi nhất định sẽ quyền khuynh triều dã."

Ta cảm thấy tỷ tỷ nói quá. Mặc dù Nghiêm Tu khí chất phi phàm, trông không giống người bình thường, nhưng cũng không đến mức quyền khuynh triều dã... phải không?

Nhưng khả năng nói gì đúng nấy của tỷ tỷ, khiến ta không thể không tin.

Cứ như vậy vài ngày nữa trôi qua, đến lễ hội hoa đăng, sau lễ hội hoa đăng sẽ nhanh chóng đến đêm giao thừa. Những năm trước, đêm giao thừa ta đều trải qua cùng Tiểu Liên.

Phụ thân nói, phu nhân thấy ta sẽ không vui, nên sẽ cho ta bạc để ta tự mua đồ ăn.

Năm nay, thêm Nghiêm Tu, chúng ta sẽ có ba người.

Tối lễ hội hoa đăng đó, ta cùng Nghiêm Tu đi thả đèn, gặp tỷ tỷ, rồi ba người chúng ta đi cùng nhau.

Nhưng ba người đi cùng nhau luôn cảm thấy chật chội, không biết từ lúc nào, ta bị tụt lại phía sau, không ai nhận ra.

Ta cầm đèn hoa đăng, suy nghĩ lát nữa sẽ ước gì, nhìn bóng dáng cao lớn phía trước, ta có ý tưởng.

Ta hy vọng sẽ có một người, đồng hành cùng ta suốt đời.

Bên bờ sông có rất nhiều người đứng, ta lặng lẽ viết lời ước, cẩn thận đặt đèn hoa đăng xuống nước. Ngẩng đầu lên, thấy tỷ tỷ đang cầm đèn hoa đăng mà ngẩn ngơ, vừa định mở miệng hỏi, thì Nghiêm Tu đã lên tiếng.

"Vân Đường cô nương không viết sao?"

Tỷ tỷ nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không tin vào những thứ này, ta chỉ tin vào chính mình."

Nghiêm Tu cũng cười: "Vân Đường cô nương quả nhiên khác biệt."

Ta nhìn đèn hoa đăng trôi xa, trong lòng tràn ngập cay đắng.

---

Trong lúc ta đang buồn bã, bỗng từ giữa sông xuất hiện lên một nhóm lớn hắc y nhân cầm kiếm, bờ sông tức thì vang lên tiếng la hét khắp nơi.

Trong lúc hỗn loạn, không biết bị ai đẩy một cái, lúc sắp ngã xuống thì Nghiêm Tu bất ngờ xuất hiện, nắm lấy cổ tay ta. Khoảnh khắc đó, dù mùi m.á.u tanh càng lúc càng nồng, ta vẫn vô cùng yên lòng vì hắn không bỏ rơi ta. Ngay sau đó, vài hắc y nhân đã vây quanh chúng ta.

Nghiêm Tu hung hãn, mỗi nhát kiếm đều lấy mạng một người, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe.

Đột nhiên, ta thấy một nam tử bình thường cầm d.a.o găm lao tới Nghiêm Tu, không kịp nghĩ nhiều, ta lao đến ngăn cản. Cùng lúc đó, tiếng hét của tỷ tỷ vang lên, không chút do dự, Nghiêm Tu liền đạp đất bay đến bên tỷ ấy.

Dao găm đ.â.m vào xương bả vai, đau đớn khiến ta trong khoảnh khắc không thở được, trong đầu chỉ còn lại câu nói:

"Thế này đi, cho mượn chỗ của ngươi ở một thời gian, ta sẽ bảo vệ ngươi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-duyen-at-se-gap-go/chuong-3.html.]

Ta sẽ bảo vệ ngươi.

Ta sẽ bảo vệ ngươi...

Thật là lỗ, trừ lần gặp nguy hiểm đó, đây là lần đầu ta gặp nguy hiểm sau lời hứa mà hắn nói ra, vậy mà Nghiêm Tu lại không giữ lời hứa, còn ở nhờ chỗ ta suốt ngần ấy thời gian.

Trong cơn mơ hồ, ta thấy một nam tử mặc cẩm y màu xanh đậm chạy tới, ôm lấy thân thể sắp ngã của ta, bên tai không ngừng gọi:

"Ương Ương, Ương Ương..."

Là ai đang gọi ta?

Mí mắt nặng trĩu, mãi mới mở ra được, đập vào mắt là một màu đỏ, ngây người một lúc, ta mới nhận ra trên đầu là tấm khăn voan đỏ.

Chưa kịp nghĩ rõ, tấm khăn voan đã bị người vén lên, ta thấy Nghiêm Tu mặc hỉ phục, tuấn tú phi phàm.

Hắn nhíu mày nhè nhẹ, giọng ấm áp nói với ta: "Dù ta không thích ngươi, nhưng sẽ đối xử tốt với ngươi, dù sao ngươi cũng đã cứu mạng ta."

Hắn không thích ta sao?

Ở vài ngày, ta mới dần hiểu ra sự việc.

Tam vương gia đã chiến thắng trong cuộc tranh đoạt, trở thành hoàng đế, mà tỷ tỷ cũng thích hắn, giờ đã thành Hoàng quý phi.

Nghiêm Tu rất bận, mỗi ngày ta đều đợi hắn về cùng ăn cơm, nhưng đa phần là không đợi được.

Có lần hắn bị thương bên ngoài, ta ở bên giường chăm sóc hắn rất lâu, tỉnh lại hắn nhẹ nhàng ôm ta, nói một câu: "Cảm ơn."

Thật nực cười, chúng ta rõ ràng là phu thê, hắn lại phải nói cảm ơn.

Ngày tháng trôi qua, quan hệ của chúng ta cũng dần gần gũi, hắn bắt đầu tặng ta một số món đồ nhỏ, nhiều nhất là đồ có họa tiết hải đường, nhưng ta thích nhất lại là cây trâm hoa mai.

Ta đã cùng hắn trải qua ba mùa xuân thu.

Hôm đó hắn trở về, tâm trạng rất tệ, quấn lấy ta trên giường rất lâu, gọi liên tục: "Tiểu thư..."

Có chút kỳ lạ, ta đã gả cho hắn, vì sao hắn vẫn gọi ta là tiểu thư?

Hắn nói: "Chúng ta có một đứa con được không? Một bé gái dễ thương giống như ngươi."

Ta rất vui mừng.

Vài ngày sau, ta biết được tỷ tỷ làm Hoàng quý phi trong cung đã mang thai, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể ta đã quên mất điều gì đó.

Cho đến khi Lưu gia gặp chuyện, tỷ tỷ bị đày vào lãnh cung, sẩy thai rồi bị ban ch/3t, Nghiêm Tu khởi binh tạo phản, ta mới đột nhiên nhớ ra.

Đúng rồi, hắn thích tỷ tỷ của ta, hắn tạo phản là để cứu tỷ tỷ của ta.

Ta lo lắng sợ hãi chờ tin trong phủ, nhiều lần nôn mửa không ngừng, Tiểu Liên không yên tâm mời đại phu tới, mới biết ta đã mang thai.

Bình luận

2 bình luận

Loading...