Cô độc ***** - Phần 13 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:13:10
Lượt xem: 116

 

Thời tiết ở Giang Nam trời nắng nhiều năm như vậy, bây giờ cũng sắp mưa.

15

Năm Trinh Chiêu thứ chín, Thanh Tâm điện triệu kiến tiến sĩ và các trạng nguyên.

Trạng nguyên Lý Anh thử đàm phán về chính sách mới, nói rằng "Dân không thêm phú mà quốc túc dụng", "Thưởng cho lũy hoang", "Quân công thụ tước".

*(“dân không đóng thuế, nhưng nước đủ”, “ban thưởng khai hoang”, và “công lao được tôn vinh”)*

Ta cho rằng rất tốt, giao cho Hàn Lâm viện biên soạn. Năm sau, cử Thông chính ti tham gia nghị sự.

16

Năm Trinh Chiêu thứ mười hai, Tây Hạ xâm phạm biên quan.

Trên triều đình, mọi người bàn tán xôn xao, có người ủng hộ đánh, có người chủ trương hòa.

Ta lạnh lùng nhìn, đợi tất cả bình tĩnh lại, mới mở miệng nói: "Phó tướng, chủ trương hòa làm cái gì đây? Đại Ninh chẳng lẽ muốn giống như c**hó rơi xuống nước, quỳ ở dưới chân Tây Hạ lắc đuôi cầu xin sao?".

"Bệ hạ đừng tức giận!"

Phó Đình Chính vẻ mặt đau lòng: "Vì thiên hạ thái bình, bệ hạ đừng kiêu ngạo!"

"Ngươi cũng xứng nói thiên hạ thái bình sao?"

Ta giận dữ cười ngược, chỉ vào mũi Phó Đình Chính mắng: "Quốc khố Đại Ninh trống rỗng, dân chúng một mình gánh thuế, ngươi là sĩ giáp (quý tộc), đương nhiên sẽ không sao! Đất đai là của các ngươi, sai dịch không phục thuế không nộp, mặc cho quốc yếu dân nghèo... Phó tướng, ngươi nói cho trẫm biết, thiên hạ thái bình là như thế nào?".

Triều đình lặng ngắt như tờ, ta nhắm mắt, lại bình tĩnh lại: "Phó tướng, cáo lão đi."

Ta xuyên qua ngọc loan, nhìn về phía Phó Đình Chính, thần sắc nghiêm túc: "Nếu không, trẫm thật sự phải hoài nghi. Ngươi có phải âm thầm cấu kết Tây Hạ hay không."

Già mà không c**hết, là vì kẻ trộm.

Ta đã chịu đựng đủ đám thần tử mà tiên đế lưu lại, vọng ngôn loạn chính, kết kè kết đảng tư lợi, coi sự hưng thịnh và suy tàn của bè đảng là tính mạng, không để ý đến đại cục quốc gia.

Phó Đình Chính suy sụp ngã xuống, ta không quản hắn nữa, từ trên long ỷ đứng lên, nhìn văn võ cả triều, trầm giọng nói: "Trẫm tự kế vị, đã nhiều lần tự cảnh cáo mình, Hoàng đế Đại Ninh, thắt lưng phải cứng rắn, thần tử Đại Ninh, cũng tuyệt đối không thể là xương mềm!”

Quốc khố có bạc hay không, ta rõ ràng nhất. Tiền chiến tranh nên đến từ đâu, các sĩ thân cũng nên biết

"Truyền chỉ Thẩm Trường Lâm và Thẩm Như Huyên, đánh trận này cho trẫm thật tốt."

Ta cười lạnh một tiếng: "Đi thánh chỉ của ta đến các tướng sĩ Đại Ninh, chiến công trận này được tính bằng đầu, lần lượt tích lũy nhận thưởng. Chém hạ thủ cấp tướng lĩnh quân địch được phong làm thượng tướng quân, ban thưởng vạn lượng, vạn lụa.”

Thông chính phó sứ Lý Anh dẫn đầu hô to "Bệ hạ thánh minh".

Quần thần theo đó mà làm theo.

Đại Ninh văn võ đồng trọng, đó là điều ta muốn nhìn thấy.

Vì vậy, trận chiến này. Chỉ có thể giành chiến thắng, không thể thua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-doc/phan-13-end.html.]

17

Năm Trinh Chiêu thứ mười bốn, quân ta đại thắng, Tây Hạ lui về Quan Ngoại, Thẩm Trường Lâm tử trận.

Tháng tám cùng năm, Thái hậu qua đời. Trước khi lâm chung mẫu phi nói, cả đời này của người thật sự đáng giá, mà đáng kiêu ngạo nhất, chính là sinh ra ta. Có lúc sinh tử, có vinh quang, cuối cùng ta cũng không giữ được người.

Thẩm Như Huyên vào kinh yết kiến, biên quan lạnh thấu xương, nhiều năm không gặp, thái dương phủ đầy tuyết.

Ta phong hắn làm Phiêu Kỵ đại tướng quân, nhất phẩm, cho hắn sống ở kinh thành.

Hắn cùng Đàm Nô, đều không có được đáp án mình muốn.

Thẩm Như Huyên cười khổ liên tục, trở về biên quan.

Lúc đó ta vừa mới quét sạch quan trường Giang Nam, phe Bành Tự Huy bị nhổ tận gốc. Nhưng ta cũng biết, bề ngoài tuy là cỏ dại đã bị cắt bỏ, nhưng thực tế có cháy rừng cũng đốt không hết cỏ dại, gió xuân thổi qua lại sinh sôi nảy nở.

Nhưng không sao cả.

Ta đã hiểu, cái gì gọi là tác dụng thế. Nâng người lên cao, để hắn tự do không cần để ý tới hắn, đợi đến lúc hắn đắc ý vênh váo, lại nặng nề ngã xuống.

Cứ như vậy vài lần ba lượt, ngân khố được lấp đầy.

Từ năm Trinh Chiêu thứ nhất, bàn cờ này diễn ra mười bốn năm, cuối cùng cũng kết thúc.

18

Năm Trinh Chiêu thứ hai mươi mốt, Hoàng hậu nhiễm bệnh. Nằm trên giường bệnh hơn ba tháng, cuối cùng vẫn không vượt qua được. Nhắm mắt lại, người nàng lo lắng nhất vẫn là ta, vì thế dặn dò, khuyên nhủ ta đủ điều.

Ta không ngừng gật đầu đồng ý, cuối cùng nàng cũng an tâm nhắm xuôi tay, ta không khỏi cảm thấy buồn bã trong lòng. Nàng vây quanh ta cả đời, hiện giờ, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Mẫu phi quy tiên bảy năm, ta ngày đêm nhớ nhung. Hồng Dược lần này đi, khi nào mới được gặp nhau?

Hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời đã rời đi, để ta ở lại một mình, thành cô gia quả nhân.

Nhưng không cần khóc rống, ta hưởng thụ sự cô độc này. Từ xưa đến nay, đế vương nào không phải như vậy, đây là con đường ta nhất định phải đi.

Ta thân long bào dầu đội vương miện, ngồi trên chính điện. Dưới triều có người hô to: “Bệ hạ, hải tặc hoành hành, cướp bóc, chúng đốt phá và g**iết c**hóc khắp nơi!”

Oa Tử Quốc, là nơi thất thường, không nên tỏ ra tử tế với họ, Đại Ninh sớm đã không còn nghèo yếu như năm đó. (đã lược bỏ mấy câu nói xấu Nhật Bản nhé)

Giương mắt nhìn ra ngoài cửa lớn, trời rộng đất rộng, sáng nay trời rất đẹp.

“Bệ hạ, hải tặc đang hoành hoành”

Ta nhìn văn võ cả triều, không chút để ý khoát tay áo ...

"Vậy thì."

"G**iết hết bọn chúng."

(--END--)

Bình luận

0 bình luận

    Loading...