Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cố Dĩ Hà - 20 (END)

Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:57:23
Lượt xem: 692

Tôi bắt được chiếc máy trợ thính họ ném qua lại trên không nhưng cũng không đưa lại cho Giang Giang.

 

“Người của tôi mà cô cũng dám chạm vào?” Tôi tát nữ sinh cầm đầu.

 

Sau khi trọng sinh, ngoại trừ Giang Giang ra, tôi không có chút thương xót nào với người khác.

 

Nhưng tôi chưa bao giờ đánh con gái, đây là lần đầu tiên.

 

Cô ta dường như không ngờ cảnh tượng này lại xảy ra nên vẫn đứng yên tại chỗ.

 

Một số cô gái bước tới và đứng đằng sau cô ta.

 

Tôi nhướng mày: “Sau này tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt tôi, thủ đoạn của tôi thì mấy cô có thể đi hỏi thăm một chút.”

 

Hồi đó, tôi rất nổi tiếng ở các trường trung học xung quanh.

 

Cô ta không cần hỏi cũng biết tôi ác độc đến mức nào.

 

Vì vậy, cô ta sợ hãi lùi lại một bước và nhanh chóng bỏ chạy cùng mấy nữ sinh còn lại.

 

Lục Uyển Uyển đỡ Giang Giang và nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

 

Tôi biết cô ấy ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ của tôi.

 

Nhưng không quan trọng.

 

Cho dù người khác cho rằng tôi điên, lần này tôi cũng sẽ kiên quyết đứng ở bên Giang Giang.

 

Rõ ràng có nhiều thứ đã thay đổi nhưng vẫn có một số thứ trùng hợp một cách vô tình.

 

Sau trận đánh ngày hôm trước, ông già đã đến trường.

 

Lần này tôi không tự mình đa tình đến mức nghĩ rằng ông ấy đến đây vì quan tâm tôi.

 

Nhưng khi ông ấy nói rằng ông ấy chỉ có tôi là con trai và hy vọng tôi có thể có tiền đồ, tôi vẫn vẫn mắng trong lòng: đi cái quần què.

 

Nằm thu mình trong góc sân thượng, cảm xúc của tôi vẫn có chút mất kiểm soát.

 

Có một số chuyện dù có xảy ra lần nữa cũng sẽ khiến tôi khó chịu.

 

Vẫn là một tiếng bước chân nhẹ nhàng.

 

Vẫn ngồi xổm trước mặt tôi.

 

Cô ấy cũng lấy thuốc mỡ ra.

 

“Y tá của trường nói, thuốc này có thể kích hoạt tuần hoàn m.á.u và loại bỏ ứ máu.” Vẫn là giọng nói mềm mại và dễ chịu đó.

 

Tôi chợt cảm thấy ra nước ngoài cũng không sao, nếu có thể dẫn Giang Giang đi cùng.

 

Nhưng cô ấy không muốn, cô vẫn muốn được nhận vào Đại học Bắc Kinh.

 

Việc thi vào Đại học Bắc Kinh không hề dễ dàng.

 

“Được, vậy thì chúng ta đi Đại học Bắc Kinh thôi.” Chỉ cần cô ấy muốn đến nơi nào, tôi cũng có thể đi cùng cô ấy.

 

Nhưng về phần ông già, có lẽ tôi sẽ phải tìm cách.

 

Ông già ngồi trên ghế sofa và hỏi tôi: “Đại học Bắc Kinh?”

 

Tôi ậm ừ nhẹ.

 

“Nghề nào cơ?” ông đặt điếu thuốc trên tay vào gạt tàn.

 

Tôi đã nghĩ về điều này rồi.

 

“Lâm sàng.” Chương trình lâm sàng của Đại học Bắc Kinh là chuyên ngành tốt nhất.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Kiếp trước, Giang Giang đã gặp tai nạn trong một ca phẫu thuật ốc tai, khiến cô ấy không thể nghe được âm thanh của thế giới bằng đôi tai đó nữa.

 

Đời này, tôi không muốn tai nạn như thế này xảy ra lần nữa.

 

Điều đáng ngạc nhiên là ông già không hề phản đối.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-di-ha/20-end.html.]

Ông ấy nói: “Nếu thi không đậu, phải xuất ngoại.”

 

Tôi chắc chắn sẽ vượt qua kỳ thi.

 

Tôi đã yêu cầu hiệu trưởng thay đổi vị trí.

 

Tôi không thể ngồi cạnh Giang Giang và làm gián đoạn việc học của cô ấy cũng như của tôi.

 

Chẳng mấy chốc, kì nghỉ đen tối đó đã đến.

 

Tôi đợi trước cửa nhà Giang Giang hàng ngày, không gặp người bạn học cũ xuất hiện trong sổ tay của cô ấy và rủ cô ấy đi chơi, thay vào đó tôi gặp Lục Uyển Uyển, người đã đến chơi cùng cô ấy nhiều lần.

 

Lục Uyển Uyển chưa bao giờ nghĩ đến kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến mà Giang Giang lại muốn thi đậu vào vào Đại học Bắc Kinh.

 

Vì vậy, lần nào tôi cũng đưa hai người đến thư viện.

 

Chỉ một lần.

 

Ở nhà có việc khiến tôi phải trì hoãn một lúc. Khi tôi đến nhà Giang Giang, Giang Giang đã đi ra ngoài.

 

Ngày tháng trùng khớp một cách hoàn hảo.

Tôi chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế.

 

Tôi tìm kiếm tất cả các con hẻm gần đó và lục lọi tất cả các nhà kho bỏ hoang gần đó.

 

Tôi không cho phép mình dừng lại và nghĩ về những kết cục tồi tệ.

 

Cuối cùng, khi tôi gục xuống, tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng và ngọt ngào của Giang Giang.

 

Cô ấy và Lục Uyển Uyển nắm tay nhau đi về phía tôi, như thể một tia sáng đột nhiên bùng phát trong đêm tối.

 

Cô ấy ổn.

 

Cô ấy không xảy ra chuyện gì.

 

Tất cả đều không có gì xảy ra.

 

Tôi bị Lục Uyển Uyển chặn lại, cô ấy đưa tôi đến một quán cà phê gần đó.

 

Cô ấy hỏi tôi: “Cậu cũng có một giấc mơ à?”

 

Lời nói chợt vang lên, tôi ngước lên nhìn cô ấy.

 

Cô ấy nhấp một ngụm trà sữa, suy nghĩ một lúc rồi nói với tôi: “Bởi vì cậu quá kỳ quặc. Tôi luôn nghĩ cậu kỳ quặc. Cậu thay đổi đột ngột như vậy, nên tôi không biết liệu cậu có giấc mơ kỳ quặc như tôi không.”

 

“Giấc mơ gì?” Tôi cúi đầu uống một ngụm nước.

 

“Đó chỉ là một cơn ác mộng. Tôi mơ thấy có điều gì đó tồi tệ xảy ra với Giang Giang và cuối cùng cô ấy nhảy sông.”

 

Tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Uyển Uyển.

 

Vì vậy Lục Uyển Uyển cũng được Thần Phật đưa đến cạnh Giang Giang.

 

“Giấc mơ rất chân thực, lúc tỉnh lại lòng tôi vẫn còn đau, chỉ là nhớ Giang Giang, cô ấy thật đáng thương, tôi phải bảo vệ cô ấy.” Lục Uyển Uyển nhìn tôi: “Anh cũng vậy à?”

 

Tôi thì không.

 

Đó không phải là một giấc mơ.

 

Nhưng có nói ra Lục Uyển Uyển cũng không tin, chỉ cho rằng tất cả chỉ là mơ.

 

“Ừ.” Tôi gật đầu.

 

Kể cho Lục Uyển Uyểnnghe chuyện gì đã xảy ra ở kiếp trước, cứ coi đó như giấc mơ của mình.

 

“Tôi chưa bao giờ tin vào Thần Phật, nhưng vì giấc mơ này mà tôi đã ba ngày bái lạy Phật tổ.” Tôi tự cười nhạo mình: “Tôi hy vọng mọi tai họa sẽ đến với mình và sẽ không xảy ra với cô ấy nữa”.

 

Thần linh.

 

Tôi cầu nguyện tha thiết.

 

Cầu mong mọi ánh sáng hãy chiếu về phía Giang Giang, còn tôi nguyện rơi vào địa ngục tối tăm.

 

(--END--)

Loading...