Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô Dâu Nổi Loạn - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-03 10:35:32
Lượt xem: 56

15

Ánh sáng của ngôi sao trên đỉnh núi có chút ảm đạm.

Nhưng dưới chân núi, cũng đã bao phủ một bóng tối dày đặc.

Mọi âm thanh đều yên tĩnh.

Chỉ có ở dưới tàng cây bên trong chiếc xe kia, thỉnh thoảng sẽ truyền ra âm thanh nhỏ vụn ưm ưm.

Hàng ghế sau rộng rãi, quần áo Trần Tự rải rác tựa khắp ghế xe.

Một bàn tay giữ đỉnh đầu tôi.

Nhưng rất nhanh, tôi sẽ không còn chút sức lực.

Cả người mềm nhũn ướt sũng ghé vào trước n.g.ự.c anh.

Trần Tự cười khẽ, phủi mái tóc ướt đẫm trên trán tôi: "Không được?"

Tôi ngay cả sức lực nói chuyện cũng không còn, trong đầu lại suy nghĩ hỗn độn.

Vật nhỏ đáng yêu như vậy, sao lại càng ngày càng đáng sợ hơn.

Tôi cảm thấy mình nóng như phát sốt.

Không ngừng đổ mồ hôi, lại không ngừng run rẩy.

Trần Tự lúc này lại xoay người, mang tôi để dưới thân.

Thân hình cao lớn rắn chắc của hắn, cường tráng mà lại có lực.

Tôi lúc này mới mơ hồ phát giác, bản thân là kẻ đam mê kẻ mạnh.

Tôi thích loại cảm giác áp chế tuyệt đối này, thích loại cường thế cường hãn này của Trần Tự.

Nhưng anh lại chỉ có nam nhân mềm lòng với tôi.

Chúng tôi vốn dĩ là người quen.

Ở cùng một thành phố, nhưng cũng chỉ có duyên gặp mặt vài lần.

Những ngày ở gần nhau nhất, lại chỉ có hai ngày ngắn ngủi này.

Nhưng ở bên anh tôi dường như cảm thấy rất an toàn.

Rõ ràng sinh ra một khuôn mặt thoạt nhìn liền động tâm.

Rõ ràng cũng là danh tiếng phóng đãng không chịu nổi.

Nhưng không hiểu sao, lại làm cho người ta cảm thấy có thể tin cậy.

Tôi nhắm mắt lại và trao mọi thứ cho các giác quan của mình.

Đêm đó, tôi và Trần Tự đều cùng nhau đi đến cực hạn.

Không nhớ được khi nào thì kết thúc.

Chỉ nhớ rõ cuối cùng khi tất cả trở về bình yên.

Tôi quấn lấy thân thể bằng áo khoác của Trần Tự, ngồi trong lòng anh.

Chúng tôi cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy, lướt qua rồi dừng lại hôn môi.

Chờ bình minh lên.

Chờ đợi, tất cả trở lại điểm xuất phát.

16

Ngày cuối cùng, tôi trải qua ở nhà Trần Tự.

Lúc tỉnh lại, đã là hai giờ chiều.

Tôi đi tắm cho thật thư giãn.

Đứng trước bàn rửa tay chuẩn bị sấy tóc.

Trần Tự đẩy cửa đi vào.

Anh không nói gì, chỉ giành lấy máy sấy tóc trong tay tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-dau-noi-loan/chuong-7.html.]

Khi tóc khô một nửa.

Tôi dường như bỗng nhiên rơi nước mắt.

Trần Tự đặt máy sấy xuống, nâng mặt tôi, cúi đầu hôn nước mắt nơi khóe mắt tôi.

Tôi nhìn thấy sợi dây đỏ đã phai màu trên cổ tay trái của anh ấy trong gương.

Nút thắt còn được gọi là nút thắt Kim cương, nhìn có chút quen mắt.

"Anh đeo sợi dây đỏ này lâu chưa?"

“Ừm, cũng gần bốn năm.”

"Là cô gái nào tặng anh?"

Trần Tự cười cười: "Tôi mê tín, đi chùa đi miếu cầu, dùng làm bùa hộ mệnh.”

“Tôi hình như cũng từng có, sau đó không biết ném tới nơi nào.”

“Thẩm Từ.”

Trần Tự cúi đầu, trán khẽ chạm vào tôi: "Có phải em phải về rồi không?”

“Ừm.”

Tôi không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhẹ nhàng sờ vết thương trên cằm anh: "Nơi này sao lại bị thương?"

“Đua xe bị thương rất bình thường.”

“Sau này cẩn thận một chút.”

Tôi lại ra vẻ thoải mái cười khẽ: "Dù sao mặt đẹp trai như vậy, để lại sẹo không tốt.”

“Chỉ có mặt đẹp trai thôi sao?”

“Dáng người cũng không tồi.”

“Kỹ thuật trên giường cũng rất lợi hại, rất nhiều trò.”

"Trước kia nói nhiều như vậy, vẫn là có chút chỗ tốt..."

“Thẩm Từ.”

“Hả?”

“Trước kia tôi chưa từng nói qua.”

Trần Tự dường như không thích giải thích lắm, nhíu mày.

“Nói có thể em cũng không tin, tôi trước đấy không có hứng thú đối với phụ nữ.”

“Vì sao?”

“Ồn ào quá.”

Trần Tự rũ mắt nhìn tôi, gạt giọt nước mắt trên mi mắt tôi đi: "Thẩm Từ.”

“Ngày mai tôi ở ngoài lễ đường chờ em.”

“Yên tâm, tôi sẽ không dây dưa với anh.”

“Nếu em không đến, sau này tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”

“Trần Tự......”

Tôi thật muốn nói, anh đừng như vậy.

Vốn dĩ người khác đã đối với anh mang thành sắc kính.

Nếu như lại làm ra loại chuyện hoang đường này, thanh danh của anh sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Dù sao tôi và Phó Cảnh Sâm đã có hôn ước từ trước.

Mọi người đều biết, tôi sẽ lấy hắn.

“Thẩm Từ, chúng ta chỉ sống một đời này.”

“Tôi hy vọng em có thể sống tự do, tùy ý."

 

Loading...