Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô Dâu Nổi Loạn - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-10-03 17:37:44
Lượt xem: 57

Anh nhẹ nhàng gọi tên tôi.

Chân dài sải bước, vài bước đã tới trước mặt tôi.

 

Chiếc váy cưới được thả xuống, ở trên không trung bay qua tầng tầng sóng cuộn trào độ cong giống nhau.

 

Cây xanh xung quanh xoay chuyển, loang lổ loang lổ bôi đầy màn trời xanh thẳm.

“Trần Tự... Đầu tôi choáng quá, anh mau thả tôi xuống.”

 

Tôi cơ hồ muốn thất thanh thét chói tai, ôm chặt anh, run giọng cầu xin.

 

Anh rất nghe lời mà dừng lại.

 

Chỉ là lúc dừng lại, liền hung hăng hôn tôi.

“Thẩm Từ.”

 

“Em có biết hay không, tối hôm qua tôi cả đêm đều không ngủ.”

 

“Cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm, tôi rốt cục cảm nhận được.”

 

Trần Tự ôm tôi thật chặt, như thể vừa buông tay tôi đã bay mất.

 

“Sau này, một phút cũng không được rời khỏi tầm mắt của tôi.”

 

“Không phải nói muốn tôi sống tự do tùy ý sao?"

 

“Em chỉ cần tự do tùy ý, tôi đi theo em là được.”

 

“Vẫn đi theo tôi sao?”

 

“Vẫn đi theo em.”

 

“Sẽ không chán, sẽ không chán, sẽ không muốn ra ngoài nếm thử......”

 

“Lão tử thủ thân như ngọc hai mươi sáu năm, chờ chính là ngày này, kẻ ngốc mới làm loại chuyện ngu xuẩn này.”

 

"Cho nên hôm đó... là lần đầu tiên?"

 

Tôi rất bất ngờ, dù sao đêm đó, anh thật không giống lần đầu tiên.

 

“Có phải rất thiên phú dị bẩm phải chờ đợi rất lâu, có phải làm cho em ngạc nhiên không?”

 

Trần Tự rất đắc ý, rồi lại mơ hồ có chút ngượng ngùng.

 

Tôi không thể không cười.

 

Trần Tự lại cúi đầu hôn tôi:

 

“Em cũng không biết, vì không muốn em ghét bỏ tôi, cho em thoải mái, tôi phải vất vả nhịn nhục bao nhiêu không?”

 

“Vậy...... Đêm nay tôi sẽ hảo hảo thưởng cho anh.”

 

Tôi ngửa mặt, hôn anh: "Nhưng anh phải mặc bộ âu phục này..."

Lúc Phó Cảnh Sâm đuổi theo, nhìn thấy tôi đang ngồi phía sau xe máy của Trần Tự.

Hắn tức giận đến nổi trận lôi đình, tôi cũng rất bình tĩnh giơ ngón giữa với hắn.

 

Xe máy ầm ầm đi xa, Phó Cảnh Sâm có đuổi theo hay không, tôi và Trần Tự dường như đều không thèm để ý.

 

Hắn chở ta xuyên qua phố xá sầm uất, không biết đi bao lâu, bỗng nhiên lại ngừng lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-dau-noi-loan/chuong-11.html.]

Đó là một studio tư nhân rất độc đáo.

 

Trần Tự dẫn tôi vào, chị gái xinh đẹp trong phòng làm việc lấy ra một bộ váy cưới hoàn toàn thủ công.

 

Kiểu dáng vô cùng đơn giản hào phóng, lại khéo léo tô điểm thêm yếu tố ba lê.

 

Tôi liếc mắt một cái liền thích không chịu được.

 

Trần Tự thúc giục tôi đi thay áo cưới.

 

Thay xong áo cưới, vị tỷ tỷ tên Tiết Uyển kia giúp ta tháo tóc ra.

 

Buộc lại một búi tóc mượt mà mà gọn gàng.

Khi trang điểm lại, ánh mắt Trần Tự nhìn tôi khiến chị Tiết Uyển bật cười.

 

“Đẹp không?”

 

Tôi xách làn váy xoay tròn, làm một động tác ba lê rất chuẩn, mỉm cười nhìn về phía Trần Tự.

Anh có chút kinh ngạc nhìn tôi, lại đột nhiên đỏ mắt.

 

“Trần Tự, anh làm sao vậy?”

 

Tôi có chút kinh ngạc ngoài ý muốn.

 

Qua một lúc lâu, anh giống như mới ổn định được tâm tình của mình.

 

"Thẩm Từ, em có nhớ đã bao lâu rồi mình không khiêu vũ không?"

 

Tôi ngây dại.

 

Chính xác mà nói, từ sau khi tôi và Phó Cảnh Sâm đính hôn.

 

Cha và mẹ kế không cho phép tôi tiếp tục khiêu vũ.

 

Bọn họ nói, về sau ta muốn gả vào Phó gia làm thiếu phu nhân.

 

Nhảy nhót trên sân khấu không hợp với tôi.

Mấy câu nói của bọn họ, hời hợt liền cắt đứt lý tưởng và hoài bão của tôi.

 

Mà khi đó tôi mười chín tuổi, đã quen với vâng lời, lễ nghĩa và phép tắc.

 

Cố gắng lấy hết dũng khí muốn vì chính mình đấu tranh một lần.

Sau khi bị cự tuyệt, cũng chỉ len lén trốn đi khóc một hồi.

Liền nước chảy bèo trôi tiếp nhận an bài của vận mệnh.

Sau đó, nửa năm có tình cảm tốt nhất với Phó Cảnh Sâm.

Tôi từng hỏi anh, sau này tôi có thể tiếp tục nhảy ba lê hay không.

Phó Cảnh Sâm nói như thế nào?

“Làm một thiếu phu nhân sống an nhàn sung sướng không tốt sao?”

"Múa ba lê vất vả lắm, em xem chân em biến dạng rồi, em không cảm thấy rất xấu sao?"

Khi đó tôi rất thích hắn, trong lòng trong mắt đều chỉ có hắn.

Con gái luôn hy vọng mình hoàn mỹ trong mắt người mình thích.

Tôi tự nhiên cũng vậy.

Rất lâu sau đó, tôi thậm chí không dám để Phó Cảnh Sâm nhìn thấy chân mình.

“Thẩm Từ, em có biết không, em vừa rồi, cả người đều như đang phát sáng.”

Khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, Trần Tự ôm chặt lấy tôi.

“Tôi muốn em trở thành một Thẩm Từ luôn đày ánh hào quang đến chói mắt.”

“Giống như lần đầu tiên anh thấy em khiêu vũ, nó tỏa sáng và không ai có thể ngăn cản được.”

"Anh đã xem tôi khiêu vũ rồi?"

“Chính xác mà nói, mỗi một lần em biểu diễn, tôi đều xem qua.”

 

Loading...