Có Câu Chuyện Nào Hay Thể Loại Sảng Văn Báo Thù Không - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:11:51
Lượt xem: 1,311

Đừng động!"

 

Ta quát lạnh lùng, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tôn Chính.

 

"Lão gia, nghi thức cộng sinh cần kết nối vận khí của hai người, rất nguy hiểm, khi tiến hành nghi thức, ngài không được cử động lung tung."

 

Tôn Chính cười và buông tay.

 

"Được rồi, được rồi, đều nghe theo con."

 

Ta nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước ấm áp len lỏi qua từng lỗ chân lông, sau đó hóa thành những luồng nhiệt ấm áp, tụ hội ở đan điền. Ta chưa từng sung sướng đến thế, như mảnh đất nứt nẻ gặp mưa rào lâu ngày, cỏ cây héo úa được đón nhận sương móc. Ta muốn ôm lấy sức mạnh đó, muốn nuốt chửng nó, để sức mạnh của biển cả lan tỏa đến từng mạch máu.

 

Nhưng không thể, bây giờ chưa phải lúc.

 

Ta mở mắt, nắm lấy tay Tôn Chính, cố nén ham muốn sâu thẳm trong tâm hồn, tách ra một phần sức mạnh, đưa vào cơ thể Tôn Chính.

 

Quá trình này quá đỗi giày vò, ta nhịn nhục chịu đựng vô cùng gian nan, trán nổi gân xanh, mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng.

 

Người hộ vệ bên cạnh kinh ngạc thốt lên: "Ôi, tóc của Lão gia bên này đen lại rồi!"

 

Ta nhân cơ hội buông tay, thân mình nghiêng ngả, dựa vào thành bồn tắm, nôn ra một ngụm m.á.u tươi.

 

Tôn Chính vội vàng: "Giang Vô, sao vậy?"

 

Ta cố sức mỉm cười, khuôn mặt trắng bệch, thều thào nói: "Lão gia, quá trình thực hiện nghi thức không thể có người quấy rầy, nghi thức đã thất bại!"

 

Tôn Chính nổi giận đùng đùng quát mắng: "Hai kẻ vô dụng các ngươi, cút ra ngoài cho ta!"

 

Ta nói với Tôn Chính rằng bản thân đã kiệt sức, cần nghỉ ngơi vài ngày mới có thể tiến hành nghi thức lại. Tôn Chính soi vào gương nhìn lọn tóc đen mọc mới, cười đến nỗi không thấy răng.

 

"Được rồi, Giang Vô, con mau chóng khỏe mạnh, Lão gia hoàn toàn trông cậy vào con."

 

Cứ như vậy, ta ở lại nhà họ Tôn. Tôn Chính cung phụng ta ăn ngon mặc đẹp, không còn hạn chế ta chỉ uống ba chén nước mỗi ngày, ta có thể cảm nhận được sức mạnh của bản thân ngày càng mạnh mẽ, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, xa xa là chưa đủ.

 

Đúng lúc này, Diễu Ngọc Liễu tìm đến.

 

Ta tựa vào giường uống trà ăn bánh, thấy bà ta bước vào, mí mắt cũng không thèm động đậy.

Diêu Ngọc Liễu tức giận, bà ta lao tới xé tóc ta, mắng chửi: "Con tiện nhân kia, mới mấy ngày mà đuôi đã bay lên trời rồi! Ngay cả nhà cũng không chịu về, tưởng rằng ở nhà họ Tôn thì ta không trị được ngươi sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-cau-chuyen-nao-hay-the-loai-sang-van-bao-thu-khong/chuong-7.html.]

Ta ngẩng đầu nhìn, trong phòng không có một tên hầu nào.

 

Ta lập tức phản đòn.

 

Ta đ.ấ.m mạnh vào bụng nàng ta, Diêu Ngọc Liễu đau đớn còng người, ta không dám đánh vào những chỗ lộ liễu, chỉ đánh vào chỗ bị che bởi quần áo, vừa đ.ấ.m vừa véo, dùng hết sức lực.

 

Diêu Ngọc Liễu đau đớn kêu "a o o", ta một tay bóp chặt đùi bà ta, ghé sát vào tai nàng ta cảnh cáo: "Lão gia nói sẽ nạp ta làm thiếp, sau này ta không cần về nhà nhìn sắc mặt của ngươi nữa."

 

"Miệng lưỡi chua ngoa, luận về vai vế, giờ đây ngươi cũng phải gọi ta là dì."

 

Diêu Ngọc Liễu tức giận đến mất trí, gào thét tát liên hồi vào mặt ta. Khóe mắt liếc thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa, ta lập tức buông tay, ôm đầu một cách bất lực: "Đừng đánh nữa, ta sẽ về nhà cùng ngươi ngay, dì ơi-- là Lão gia bảo ta ở lại đây, ta không hề có ý định trốn chạy."

 

Diêu Ngọc Liễu tức giận đến mức nói năng lộn xộn: "Hắn ta là cái thá gì! Lão già thối rữa, dưới gối không có lấy một mụn con trai, đợi hắn ta c.h.ế.t đi, gia sản kia sớm muộn gì cũng thuộc về con trai ta."

 

"Con tiện nhân kiêu ngạo kia, tưởng rằng dựa vào thế của hắn mà có thể làm gì được ta, ha! Đừng nói là ngươi, một con tiện tì, cho dù là dì ruột ta đến đây, ta cũng muốn đánh thì đánh!"

 

"Diêu Ngọc Liễu!"

 

Bỗng nhiên một tiếng quát tháo vang lên từ phía sau, Diêu Ngọc Liễu hoảng sợ rùng mình, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Tôn Chính, bà ta xấu hổ rụt tay lại, lắp bắp nói: "Chú hai, đều do con tiện tì này, nó..."

 

Tôn Chính nghiến răng nghiến lợi nói: "Cút ra ngoài!"

 

Diêu Ngọc Liễu quay sang nhìn ta, ta nhân lúc Tôn Chính không nhìn thấy, liếc mắt khinh miệt về phía bà ta.

 

Diêu Ngọc Liễu lập tức lại không nhịn được nữa, nàng ta giơ tay lên, "bốp" một tiếng, lại một cái tát nảy lửa giáng xuống mặt ta. Ta ngây người đứng sững tại chỗ, cả người run rẩy, không dám cử động.

 

Tôn Chính nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy dấu tay và mái tóc rối bời của ta, đôi mày nhíu chặt. "Tiền còn lại ta chẳng phải đã bù đắp cho ngươi rồi sao, ngươi muốn làm gì?"

 

"Ngươi muốn làm gì chứ, ta mới hỏi ngươi muốn làm gì, Giang Vô là con át chủ bài kiếm tiền của nhà ta, ngươi cho tí bạc lẻ như vậy, hắt hủi ăn mày à?"

 

Hai người chú cháu cãi nhau, ta nghe vài câu cũng hiểu đại khái. Tôn Chính trả tiền theo ngày, vốn dĩ Tôn Ngọc Liên cũng vui vẻ đồng ý, nhưng không biết từ đâu xuất hiện vị khách trả giá cao muốn gặp ta, số tiền Tôn Chính cho không đủ nữa.

 

Hai người cãi nhau gay gắt, lửa giận càng lúc càng lớn, Diêu Ngọc Liễu  xông đến túm lấy cánh tay ta, bắt ta đi theo, ta ôm chầm lấy Tôn Chính khóc nức nở:

"Lão gia, ta không muốn đi..."

 

"Con ả lẳng lơ này, thấy lão già yếu ớt mà cũng đi không nổi, mày chưa bao giờ hưởng lạc à?!"

 

"Câm miệng!"

 

Câu nói này đ.â.m thẳng vào tim Tôn Chính, ông ta tức giận ngay lập tức, giơ tay tát Diêu Ngọc Liễu một cái. Diêu Ngọc Liễu từ nhỏ được nuông chiều, sau khi gả cho Đỗ Tử Minh, Đỗ Tử Minh lại chiều chuộng bà ta  hết mực, làm sao có thể chịu được cơn giận dữ này, lập tức bắt đầu lăn lộn ăn vạ.

Bình luận

2 bình luận

Loading...