Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cô Bao ở ngã tư đường - Chương 12-13

Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:16:09
Lượt xem: 9

Trước đó từng nghe nói có một loại tà thuật gọi là mỹ nữ tự thoát y, có thể để một người tự cởi quần áo của mình ra.

Khi lần đầu tiên tôi nghe thấy, tôi còn nói pháp thuật này lưu manh quá.

Bây giờ mới phát hiện ra là tôi nông cạn.

Cho dù pháp thuật nào cũng có lúc có tác dụng, là chính là tà phải xem mình dùng thế nào.

Lúc đó tôi không học, bây giờ hối hận cũng không kịp.

Ngay lúc tôi không biết nên làm sao bây giờ, Bao Nhị khẽ nói: "Chuẩn bị hành động!"

"Hửm?"

Tôi vẫn chưa phản ứng kịp đã cảm thấy có cơn gió thổi từ trong túi ra ngoài.

Con gió này thổi về phía hai chị em kia.

Hai cô gái kia như đứng không vững, lảo đảo mấy lần, đương nhiên là bị Bao Nhị nhập.

Trong đó, sắc mặt của một cô gái thay đổi, mắt mê ly đi qua, cả người dính lên người Trình Công.

"Đạo diễn Trình, chúng em mến mộ anh đã lâu, anh không tin thì..."

Cô gái khác cũng đi qua ôm gã.

"Chị em chúng em sẽ liên kết, không phí quá nhiều thời gian của anh..."

Không thể không nói, Bao Nhị có kỹ năng quyến rũ rất mạnh.

Ngoài miệng Trình Công còn muốn từ chối nhưng ánh mắt có vẻ vội vàng, ba người lảo đảo ngã trên ghế sa lon.

"Khoan đã..."

Trình Công kìm nén xúc động, cẩn thận đặt âm bài đeo trên cổ lên bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-bao-o-nga-tu-duong/chuong-12-13.html.]

Ba người bắt đầu lăn lộn trên ghế salon, tiếng rên rỉ, váy ngắn, vớ đen, giày cao gót rơi bên cạnh tôi.

Trước kia, tôi chỉ thấy cảnh này qua màn hình, bây giờ đột nhiên trình diễn trước mặt tôi, nó kích thích hơn bất cứ hình ảnh 3D, HD nào.

 

Tim tôi đập thình thịch, cúi đầu chậm rãi bò về phía cửa, khẽ nắm âm bài trên bàn bò về phía cửa.

Âm thanh sau lưng càng thêm không thể miêu tả, bọn họ đã bắt đầu làm chuyện đó, lại làm chuyện đó với mấy người.

Một cơn gió thổi vào túi áo tôi, Bao Nhị đã trở về khẽ nói với tôi: "Này này! Mau cầm điện thoại chụp đi, đây chính là cách để hại c.h.ế.t gã đấy!"

Trộm đồ đã đủ để tôi sợ hãi, sao còn lá gan chụp lén?

Tôi không quay đầu lại, luống cuống bò đến cửa, nhẹ nhàng mở cửa lách mình đi ra.

Vừa đi ra, khi cửa thang máy mở ra có một đám người đi ra, nhà sản xuất Trần dẫn bọn họ chạy đến. Tôi sợ bị người ta nhìn thấy nên vội xoay người đi xuống cầu thang.

Tôi chạy chậm xuống cầu thang, lúc đang đi đột nhiên trên đùi tê rần, chân đứng không vững ngã lăn xuống.

Bao Nhị ở trong túi tôi cũng kêu a a.

Sau một lần trời đất quay cuồng, cuối cùng cũng ngừng lại.

Đầu, cùi chỏ, đầu gối, m.ô.n.g đều đau, cảm giác người sắp bị cắt thành mấy đoạn.

Đào Hố Không Lấp team

Tôi đau cũng không dám hô, cắn răng gắng gượng.

"Này, anh không sao chứ?" Bao Nhị ở trong túi hô lên.

Tôi nói không sao, hai tay nắm lan can đứng lên, trên đùi lại tê rần, hai đùi nặng trĩu không bước nổi.

Tôi cúi đầu nhìn xem, thấy trên đùi có thứ gì đó.

Giống như hai cục máu, nhưng khi nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi thấy rõ...

Là hai đứa nhỏ cả người đẫm máu, dùng tốc độ quỷ dị bò lên chân tôi!

 

Loading...