Chạm để tắt
Chạm để tắt

CHÚNG TA ĐỪNG LY HÔN - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-16 16:49:09
Lượt xem: 307

Đây vẫn chưa phải là nghiêm trọng nhất. Điều nghiêm trọng nhất là nhân viên của cô ta đã trực tiếp tố cáo cho cơ quan thuế việc cô ta trốn thuế 37 triệu với bằng chứng vô cùng thuyết phục.

Lúc này, Lâm Mộ Tuyết hoàn toàn không thể trở mình.

Tất cả những hợp đồng đã ký của của cô ta đều bị hủy bỏ, các quảng cáo mà cô ta hợp tác đều bị xóa chỉ sau một đêm và tất cả các bộ phim truyền hình của cô ta không thể được phát sóng nữa. Cô ta đã bị cấm sóng và sẽ không bao giờ xuất hiện trong vòng kết nối nữa.

Và một phần nhỏ trong số những chuyện này được thực hiện bằng tiền của tôi, chuyện đi xa hơi do các đối thủ của cô ta thuận nước đẩy thuyền.

Lâm Mộ Tuyết mới kiếm được tiền trong vài năm nay, nhưng tiền phạt thuế, chứng thực và phí vi phạm hợp đồng từ các bộ phim truyền hình cộng lại là một con số trên trời, kể cả khi cô ta bán hết tài sản và bất động sản của mình, cô ta vẫn không thể trả nổi.

Lâm Mộ Tuyết đã hoàn toàn suy sụp.

7

Chương trình tạp kỹ sắp kết thúc.

Tập gần cuối là cặp đôi phải hợp tác cùng nhau để tồn tại. Tôi và Lương Ngạn Châu sẽ cùng nhau leo núi và cắm trại trên núi một ngày.

Thật không may, khi chúng tôi đang lên núi, bầu trời trong xanh bỗng bị bao phủ bởi một lớp mây đen, sấm sét đùng đùng, những con rồng sét màu tím đột nhiên sáng lên trên bầu trời. Mưa như trút nước!

Đường núi vốn đã khó đi, gió mạnh cộng thêm mưa lớn khiến người ta khó mở mắt, cả ngọn núi đều chìm trong sương mù dày đặc. Nhà dột, mưa suốt đêm, thời tiết thế này đúng là chúng tôi đã bị tách khỏi đoàn làm phim!

Bùn dưới chân quá trơn, lúc leo lên tôi bị trượt chân, Lương Ngạn Châu vô thức ôm lấy tôi ngay lúc tôi ngã xuống. Chúng tôi cùng nhau rơi xuống một khe núi, tôi ngã lên người hắn nên cũng không sao. Bắp chân của hắn bật ra ngoài một góc không tự nhiên, khuôn mặt hắn tái nhợt vì đau đớn!

Tôi hoảng sợ: “Lương Ngạn Châu, anh không sao chứ?”

Trong cơn mưa tầm tã, hắn ướt như chuột lột nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.

"Không sao đâu, anh không thể c--hết được."

Hai chúng tôi cứ tựa vào nhau, ngâm mình trong cơn mưa lớn.

Mưa trên núi đến rồi đi nhanh chóng, chẳng mấy chốc lại tạnh. Giữa đống bừa bộn trên mặt đất, Lương Ngạn Châu đang dựa vào một thân cây, sắc mặt càng ngày càng xấu, không thể di chuyển.

Tôi vô cùng lo lắng nhưng điện thoại lại không có tín hiệu, không liên lạc được với tổ chương trình, tôi gọi lớn hồi lâu nhưng không có ai trả lời.

Tôi dựa vào gốc cây cười khổ: “Chúng ta sẽ bị mắc kẹt và c--hết ở đây à?”

Lương Ngạn Châu mỉm cười. Tôi hiếm khi thấy hắn cười kể từ khi chúng tôi chia tay. Hắn nhếch khóe miệng và nhắm mắt lại: "Có em ở bên cạnh, c--hết cũng không sao."

Tôi trợn mắt nhìn hắn: "Muốn c--hết thì c--hết một mình, tôi không muốn c--hết!"

Hắn im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: "Nguyễn Tranh, anh rất vui."

Tôi không khỏi mắng hắn: “Anh bị bệnh à? Chân gãy rồi mà vẫn vui sao?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chung-ta-dung-ly-hon/8.html.]

Trên trán vẫn còn mồ hôi lạnh vì đau, nhưng trong mắt hắn lại tràn ngập nụ cười thoải mái: “Đã lâu rồi chúng ta không ở bên nhau như thế này. Anh rất hạnh phúc."

Tôi lờ hắn đi và bắt đầu gọi điện rất nhiều người.

Chân của Lương Ngạn Châu chẳng mấy chốc đã sưng tấy, trời đã sập tối, nếu không rời đi, đêm nay có thể tôi và hắn sẽ c--hết cóng trên núi.

Một lúc sau, Lương Ngạn Châu lên tiếng: "Em đi trước tìm người, sau đó tới cứu anh."

Tôi giật mình. Nhưng hắn lại giả vờ thờ ơ nói: “Anh là diễn viên nổi tiếng, tổ tiết mục sẽ không từ bỏ anh, em xuống núi trước đi.”

Khu vực núi này lớn đến nỗi việc tìm người cũng giống như tìm kim đáy bể, đường xuống núi rất dễ dàng, ở đây có thể nhìn thấy đường mòn, cứ thế đi xuống. Nhưng nếu khi quay lại tìm người trên núi mà trời tiếp tục mưa lớn, đường bị xóa mòn, có lẽ thật sự sẽ không tìm được Lương Ngạn Châu.

Chân hắn bị thương rất nặng, hắn đã cố cứu tôi, tôi không thể bỏ hắn ở đây một mình được. Một lúc sau, tôi nghiến răng nắm chặt lấy cánh tay hắn:

"Anh có thể sử dụng chân còn lại của mình được không? Tôi sẽ cõng anh xuống."

Đường núi ở đây tương đối bằng phẳng nên đi bộ chậm rãi sẽ ổn thôi.

Ánh mắt của Lương Ngạn Châu phức tạp: "Em không cần lo lắng cho anh, cứ đi đi."

Tôi mất kiên nhẫn: "Đừng nói nhảm nữa, lên đây!"

Hắn chăm chú nhìn tôi một lúc, cuối cùng tôi cõng hắn trên lưng, bước đi.

Mặc dù Lương Ngạn Châu có dáng người chuẩn nhưng hắn vẫn là một người đàn ông cao 186cm, quá khó khăn đối với tôi. May là tôi từng là sinh viên thể thao nên vẫn có thể đi xuống từng bước một.

Cả hai chúng tôi đều ướt sũng, nhiệt độ cơ thể của Lương Ngạn Châu lan sang tôi. Lồng n.g.ự.c hắn rung lên khi hắn cười.

"Nguyễn Tranh, em vẫn là không nỡ bỏ anh lại. Em là thế đấy. Em mềm lòng đến mức không bao giờ đành lòng bỏ rơi người khác."

“Ừ.” Tôi bình tĩnh nói: "Tôi luôn cố gắng trở thành người tốt nên giờ tôi phải nhận sự trừng phạt."

Lương Ngạn Châu im lặng.

Một lúc sau, hắn ôm tôi thật chặt, nói nhỏ vào cổ tôi:

"Anh biết mình sai rồi. Em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Anh cầu xin em."

Khi nói những lời này, giọng hắn run rẩy, mang theo một chút cầu xin không thể nhận ra.

"Nguyễn Tranh, em không bỏ rơi anh, em còn yêu anh phải không?"

Tôi đang định trả lời thì chợt nghe từ xa có người gọi tên chúng tôi. Tổ chương trình và đội tìm kiếm cứu nạn đẩy cành cây sang một bên bước ra ngoài, vui vẻ nói như thể vừa sống sót sau thảm họa:

 

Loading...