Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chúc Quân Như Nguyện - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:24:55
Lượt xem: 255

 

Nhưng ta chỉ kiên cường nói với Tống bá phụ, thành thân ba năm, chúng ta chưa từng viên phòng.

Ta giấu diếm chuyện ngoài ý muốn kia.

Tống bá phụ không đồng ý, quá hoang đường. Đây là lần đầu tiên ông ấy nổi giận, ông ấy gọi Kính ca ca đến, chất vấn trước mặt ta.

Tống Kính Thư liếc nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ áy náy. Hắn không phải là không biết tâm ý của ta, chỉ là đã dành hết cho Triệu Yên Nhiên, không còn dư cho ta nữa.

"Phụ thân, cưỡng ép hôn nhân sẽ không hạnh phúc. Chi bằng cứ theo ý Âm Âm đi."

Ta cười tự giễu.

Ta lần đầu tiên phát hiện, hóa ra Kính ca ca, cũng chỉ có vậy. Cứ xem như ta, trả ơn Tống phủ đã nuôi dưỡng ta.

Tống bá phụ tức giận đến đỏ mặt tía tai. Ta cầm lấy giấy hòa ly, không muốn ở lại phủ nữa. Tống Kính Thư tiễn ta ra ngoài, bên ngoài có một chiếc xe ngựa đang đợi sẵn.

Tống Kính Thư nhét cho ta một xấp ngân phiếu, "Âm Âm, muội đừng sợ, Diêm thế tử năm xưa từng bị thương ở chiến trường, không thể sinh hoạt vợ chồng, chỉ là đổi một nơi ở khác mà thôi. Nếu muội nhớ nhà, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về."

"Chàng đã ruồng bỏ ta, sao còn diễn trò thâm tình để ta d.a.o động chứ?"

Đây là lần đầu tiên ta nói lời nặng nề với hắn, hắn hơi sững sờ.

Ta vén rèm xe lên, xe ngựa bon bon lăn bánh.

Trong đầu ta hiện lên vô số hình ảnh, giống như đã trải qua cả một đời.

Đến Thế tử phủ rồi.

Ta đến kinh thành đã lâu, sớm đã nghe danh Diêm thế tử, là một tên công tử bột chính hiệu, chọc cho phụ mẫu tức chết. Cả cái Thế tử phủ rộng lớn, chỉ có một mình y sống tiêu d.a.o tự tại.

Bước vào trong sân, ta thoáng nhìn thấy Diêm thế tử đang nằm phơi nắng một cách uể oải, y phục đỏ rực, tay áo khẽ đung đưa, cho dù nhắm mắt, cũng có thể nhìn ra dáng vẻ phong lưu phóng khoáng của y.

"Tới rồi?"

Diêm thế tử mở mắt ra, đôi mắt đào hoa long lanh đa tình, nhưng trong đáy mắt lại xa cách lạnh lùng, như đóa hoa trên đỉnh núi cao, cao quý không thể với tới. Y đuổi hết hạ nhân xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của ta một lúc, cười nhạo một tiếng, "Khóc sưng cả mắt rồi!"

Nói xong, y lại uể oải dựa người xuống, liếc nhìn ta một cái, "Nàng có biết, Tống Kính Thư và ta đã làm một cuộc trao đổi, nàng vào phủ, hắn ta có được chức quan Tử y hầu?"

"Biết!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chuc-quan-nhu-nguyen/chuong-2.html.]

Ta si mê hắn, nhưng không phải là ngốc.

Có lẽ là vì cảm xúc của ta quá bình tĩnh, y hơi sững sờ, vẻ mặt chế giễu càng thêm nồng đậm.

"Ngu ngốc!"

"Đúng là ngu ngốc." Ta nói: "Nhưng mà Thế tử điện hạ làm ăn lỗ vốn rồi, không nói đến việc ta đã từng gả cho người khác, còn có đứa nhỏ trong bụng ta, cũng chỉ khiến Thế tử điện hạ bị người đời chê cười."

Diêm thế tử kinh ngạc ra mặt, "Hắn ta biết? Vẫn để nàng tới đây?"

4

"Ta không nói cho hắn ta biết." Ta đáp: "Cũng không cần thiết."

Diêm thế tử nhìn chằm chằm vào ta một lúc, khịt mũi cười một tiếng, "Ngu ngốc."

Chỉ là không biết tiếng "ngu ngốc" này là đang nói ta hay là đang nói Tống Kính Thư.

"Biết hắn ta đưa nàng vào phủ để làm gì không?"

"Biết."

"Tiểu gia ta đây, chưa bao giờ chịu thiệt, cũng không bao giờ gánh tội danh vô cớ. Sau này nàng cứ lo liệu hoa cỏ trong sân là được." Diêm thế tử nói.

Ta hiểu ý của y, ta muốn làm Thế tử phi là điều không thể.

Thật ra ta cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn làm Thế tử phi.

Diêm thế tử bảo Chu quản gia sắp xếp chỗ ở cho ta. Ta muốn ở nơi yên tĩnh một chút, hẻo lánh cũng không sao.

Diêm thế tử uể oải nói: "Tùy nàng, đừng để hoa của tiểu gia ta c.h.ế.t là được."

Nơi Chu quản gia đưa ta đến, tuy hẻo lánh, nhưng rất sạch sẽ, có sẵn giường chiếu, ta chỉ cần trải ra là được.

Mới đến ngày đầu tiên, Chu quản gia để ta làm quen trước, ngày mai hãy qua đó, ông ấy dặn dò ta bữa tối dùng lúc nào, ở đâu rồi mới rời đi.

Sau khi Chu quản gia đi, ta liền ra ngoài bằng cửa sau.

Ta đến hiệu thuốc, mua thuốc phá thai. Nếu như trước kia, biết được mình mang thai con của Tống Kính Thư, ta nhất định sẽ rất vui mừng.

Nhưng bây giờ, ta chỉ muốn bắt đầu một cuộc sống mới.

Bao năm qua, ta đã sinh ra chấp niệm, cứ mãi bám theo sau lưng hắn, hèn mọn đến mức quên mất bản thân, tự giam mình trong một góc nhỏ, không muốn bước ra ngoài. 

Loading...