Chợt Thấy Sắc Trời - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-02 17:41:00
Lượt xem: 778

8.

Nửa đêm, ta đang ở trong phòng chữa thương, Dung Phách lại đến tìm ta.

Sắc mặt đệ ấy rất khó coi, vô cùng u ám.

Đệ ấy nhìn vết bầm tím trên người ta, nghiêm túc nói: “Sư tỷ, đệ sẽ bảo vệ cho tỷ, tỷ đừng cố gắng tu luyện như vậy nữa, được không?”

“Đệ sẽ cho tỷ uống m.á.u của đệ, có thể giúp tỷ kéo dài tuổi thọ.”

Ta nhíu mày: “Đệ điên rồi sao? Nếu như tỷ đáp ứng thì tỷ cũng điên theo đệ mất!”

Mái đầu bạc trắng của đệ ấy bị ánh trăng chiếu rọi, sừng rồng cũng theo đó mà tản ra ánh sáng lấp lánh, đệ ấy ngơ ngác hỏi ta: “Vì sao không thể? Sư tỷ cảm thấy đệ không bảo vệ được tỷ sao?”

“Hay là sư tỷ không tin… đệ sẽ luôn luôn bảo vệ tỷ?”

Ta cũng ngẩn người: “Không phải, tỷ mạnh lên đương nhiên cũng có thể tự bảo vệ chính mình, không cần đệ bảo vệ, hiểu chưa?”

Có lẽ là thấy thái độ ta quá kiên quyết, Dung Phách bỗng nhiên mềm nhũn, ngã vào người ta, nhẹ giọng gọi: “Sư tỷ…”

“Đệ không muốn nhìn thấy tỷ khổ cực như vậy…”

“Đệ không muốn thấy tỷ bị thương…”

Đệ ấy vừa bày ra dáng vẻ này, ta cũng không nói nặng lời được nữa.

Đành phải thở dài một tiếng, xoa xoa đầu đệ ấy.

Dung Phách hài lòng nhìn ta, đột nhiên nét mặt đệ ấy thay đổi, ta đang định hỏi có vấn đề gì thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng của đại sư huynh: “Kiều Kiều.”

Hả?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chot-thay-sac-troi/8.html.]

Đại sư huynh tới làm gì vậy?

Lẽ nào ban ngày huynh ấy đánh ta còn chưa đủ?

Ta đứng dậy, đang định mở cửa, Dung Phách lại nhanh chân hơn ta.

Đại sư huynh thấy người mở cửa là Dung Phách thì hơi sững sờ.

Dung Phách lại làm như không có chuyện gì, nhẹ nhàng mỉm cười, rất ra dáng chủ nhà: “Sư huynh, có chuyện gì à?”

Ta vội vàng đẩy Dung Phách ra, có lẽ ban ngày bị đánh quá hung ác, giờ phút này ta hơi sợ đại sư huynh, giọng ta cũng trở nên run rẩy: “Sư… sư huynh…”

Sư huynh nhìn Dung Phách, sau đó nhìn sang ta, một lúc sau mới nói: “Có chuyện liên quan đến tu luyện muốn nói với muội.”

Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Dung Phách mau mau rời đi.

Dung Phách lập tức quay đầu, không nhìn ta nữa.

Ta đạp một cước vào người đệ ấy: “Mau đi đi, đừng cản trở việc tu luyện của tỷ!”

Dung Phách tủi thân nhìn ta, chậm chạp bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn ta.

Ta trực tiếp đóng cửa lại.

Kết quả, vừa xoay người đã thấy khóe miệng đại sư huynh nhếch lên một nụ cười.

Gặp ma rồi!

Sư huynh, rốt cuộc huynh xảy ra vấn đề ở đâu vậy?

Huynh đường cười, ta sợ lắm!

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...