Chợt Thấy Sắc Trời - 24

Cập nhật lúc: 2024-07-03 08:52:30
Lượt xem: 310

24.

Sư huynh hôn mê ba tháng mới tỉnh.

Ta canh giữ bên cạnh huynh ấy, thấy huynh ấy tỉnh lại, ta vẫn không dám chớp mắt.

Huynh ấy sững sờ, sau đó nở nụ cười, giọng hơi khàn: “Kiều Kiều, huynh không sao.”

Hai mắt ta đau nhức.

Huynh ấy cố giơ tay lên, lau đi nước mắt của ta: “Đừng khóc.”

Ta cầm chặt lấy tay huynh ấy, đặt lên mặt của ta: “Sư huynh, muội sẽ không quên.”

Ý cười của sư huynh nhạt đi vài phần: “Kiều Kiều, đừng vì cảm kích mà yêu huynh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chot-thay-sac-troi/24.html.]

Ta cười rộ lên, đặt tay huynh ấy lên n.g.ự.c ta: “Sư huynh, nếu chỉ là cảm kích, sao trái tim muội lại đập nhanh như vậy?”

Sư huynh giật mình, vô thức hỏi ta: “Muội không tập trung vào việc tu luyện nữa à?”

Ta thở dài: “Sư huynh, lúc đó muội vẫn chỉ là Trúc Cơ, tuổi thọ chỉ hơn trăm năm, ngày nào cũng có cảm giác như bị Diêm Vương đòi mạng, đương nhiên phải dốc lòng tu hành.”

“Nhưng bây giờ, muội đã là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ rồi.”

“Muội nghĩ, có lẽ muội nên đi ngắm cảnh đẹp khắp nhân gian.” Ta hơi dừng lại, ánh mắt rơi trên người huynh ấy: “Cũng nên thử cảm giác yêu một người là như thế nào…”

Ánh mắt sư huynh rung động, bờ môi mấp máy, hồi lâu mới đáp: “Được!”

Huynh ấy cầm tay ta, che lên mắt huynh ấy, ta nghe giọng huynh ấy run rẩy: “Vậy thì yêu huynh đi, Kiều Kiều.”

Được, Trạc Thanh, để ta đến yêu huynh!

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...