Chồng tôi mất trí nhớ - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 10:23:35
Lượt xem: 210

Hắn la hét muốn xuất viện.

“Tôi không tin, tôi muốn đi tìm Du Du. Làm sao có thể? Tôi chỉ ngủ một giấc, tôi vừa thổ lộ với Du Du xong, tôi mới yêu đương một ngày, chơi tôi phải không?” Hắn cảm thấy không thể tin được.

“Làm sao hai chúng ta có thể kết hôn? Thế giới này tuyệt chủng hết rồi hả? Dù có cưới lợn, tôi cũng sẽ không cưới cô!"

Phải, đúng vậy.

Đây đã từng là nhận thức chung của hai chúng tôi: Dù có kết hôn với lợn, cũng sẽ không kết hôn với đối phương.

Dù sao từ nhỏ đến lớn hai chúng tôi cũng không ưa nhau.

Giang Hoài lớn hơn tôi một tuổi rưỡi, khi tôi còn đang khóc oa oa hắn đã biết đi biết chạy.

Người khác cảm thấy em bé thật đáng yêu, rất muốn hôn nhẹ một, chỉ có Giang Hoài đặc biệt mở riệng: Một em bé đáng yêu như vậy chắc chắn sẽ đẹp hơn khi khóc.

Vì vậy, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau trong cuộc đời này, hắn đã cho tôi một bất ngờ lớn!

Bởi vì cái miệng này, hắn được thưởng một bữa "Trúc bản xào thịt" (tét mông).

Từ đó, thù hận của chúng tôi đã được tạo ra.

Nhưng vận mệnh rất kì diệu.

"Anh có biết vì sao chúng ta kết hôn không?"

Giang Hoài rụt cổ, theo bản năng cảnh giác.

Tôi cười ác liệt: "Bởi vì anh say rượu làm loạn ngủ với tôi!"

Mặt Giang Hoài vụt đỏ lên, hắn run rẩy chỉ tay vào tôi: “Cô, cô, cô, Ôn Thiển, cô không biết xấu hổ!”

Tôi chế nhạo, nhặt một cây gậy, kéo ghế và chặn cửa lại.

“Cho nên anh cảm thấy tôi sẽ để anh đi tìm Hứa Du Du sao?”

Giang Hoài trợn tròn mắt: "Cô muốn làm gì?”

Tôi liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Nếu anh dám ra khỏi cửa này, tôi sẽ đánh gãy chân anh.”

Lần này ngay cả lỗ tai Giang Hoài cũng đỏ lên: “Cô, cô, cô, Ôn Thiển, cô không biết xấu hổ!”

4

Bố mẹ chồng tôi đến rất nhanh.

Chuyện Giang Hoài mất trí nhớ, bố chồng rất bình tĩnh, còn mẹ chồng thì cảm thấy rất mới lạ, bà thậm chí còn đưa tay gãi gãi cằm Giang Hoài.

"Con trai, nói thử xem!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chong-toi-mat-tri-nho/phan-2.html.]

Giang Hoài nhe răng trợn mắt: "Con mất trí nhớ, mẹ biến thành c..ún!"

Mẹ chồng càng vui vẻ: “A, thật sự mất trí nhớ.”

Mẹ chồng bẻ ngón tay: "Tai nạn giao thông, mất trí nhớ, tiếp theo có phải là nên ung thư rồi không?"

Tôi: "......”

Giang Hoài: "......Mẹ!”

Mẹ chồng chọc cười cũng không dời được sự chú ý của Giang Hoài.

Hắn cố chấp muốn đi tìm Hứa Du Du.

Mẹ chồng nhìn về phía tôi: "Con dâu, cho nó đi không?”

Tôi lắc đầu: "Không cho.”

Mẹ chồng nhún nhún vai: "Vậy mẹ không có cách.”

Giang Hoài vẻ mặt vừa nghẹn vừa bực: "Không phải, mẹ không phải là mẹ chồng cô ta sao? Sao mẹ không thể lấy ra chút uy nghiêm của mẹ chồng? Mẹ sợ cô ta làm gì?"

"Điều đó không hiệu quả."

“Vì sao?”

Bố chồng vẫn trầm mặc mở miệng: "Phòng bệnh con ở một ngày một vạn tám, cộng thêm phí trị liệu khác, hiện tại đã xấp xỉ hai mươi vạn.”

Giang Hoài mờ mịt: "Thì sao?”

“Con còn chưa có bảo hiểm y tế.”

……

“Không phải, mọi người có ý gì?”

Mẹ chồng kéo kéo tay áo Giang Hoài: “Ừm, để mẹ nói cho con một bí mật chấn động, nhà chúng ta phá sản, có ngạc nhiên không?”

Giang Hoài cứng ngắc quay đầu nhìn về phía bố chồng: "Thật sao?”

Bố chồng bình tĩnh gật gật đầu.

Giang Hoài hoàn toàn không nhịn được nữa, hắn lại dùng ngón tay run rẩy chỉ về phía tôi: "Cho nên bây giờ là, cô, nuôi, tôi?"

“Đúng!”

Giang Hoài vuốt mặt, trong nháy mắt đổi thành vẻ mặt tươi cười: “Vợ à~~~~ Sao em lại tới đây? Người ta nhớ em muốn c..hết!”

Tốt lắm, co được dãn được, Giang Hoài mười tám tuổi không bỏ chạy.

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...