Chồng tôi mất trí nhớ - Phần 13

Cập nhật lúc: 2024-07-07 09:50:54
Lượt xem: 164

13

Giang Hoài cảm thấy oan uổng: "Anh không thể quên Hứa Du Du lúc nào?”

Tôi cười khẩy: "Vừa tỉnh dậy đã gọi Hứa Du Du là ‘vợ’, là anh phải không?! Năm lần bảy lượt hẹn Hứa Du Du gặp mặt, cũng là anh phải không? Còn chuyện tám mươi tám vạn kia, là anh chuyển cho Hứa Du Du phải không?"

Giang Hoài vừa mở miệng, tôi liền giơ tay ngắt lời: "Được rồi, cho dù tất cả những điều này là do anh mất trí nhớ mà có. Vậy tại sao anh lại mất trí nhớ? Tại sao anh lại gặp tai nạn giao thông? Không phải là do anh nghe được tin Hứa Du Du sắp kết hôn sao?"

"Không phải." Giang Hoài quyết đoán.

Tôi đập bàn: "Anh vẫn đang lừa gạt tôi? Cuộc gọi cuối cùng anh nhận được trước khi xảy ra tai nạn rõ ràng là của Hứa Du Du."

Giang Hoài nhíu mày: "Đúng là anh nhận được điện thoại của Hứa Du Du. Nhưng sở dĩ tối hôm đó anh vội vã quay về là vì cuộc gọi trước Hứa Du Du."

Trước đó?

Tôi nhớ.

Có vẻ như đó là một cuộc gọi lạ mà không hề có một lời nhắn nào.

"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Giang Hoài im lặng.

Tôi thật sự là chán ghét bộ dáng thận trọng này của hắn.

Tôi đứng phắt dậy, vừa định tuyên bố cuộc nói chuyện đã kết thúc thì hắn ngăn tôi lại.

Môi hắn mím chặt thành một đường thẳng.

"Anh nói, nhưng em có thể đừng tức giận được không?"

"Anh nói trước đi."

Giang Hoài chán nản ngả người về phía sau: “Đó là cuộc gọi của thám tử tư.

"Ai?"

"Thám tử tư."

"...Anh...đã vi phạm pháp luật à?"

Giang Hoài nói: “Anh bảo anh ta đi theo một người.”

“…Không thể là tôi chứ?”

"Làm sao có thể!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chong-toi-mat-tri-nho/phan-13.html.]

Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Lúc này cơn giận của tôi đã lên đến đỉnh, tốt nhất anh nên nói rõ ràng cho tôi, đừng giống như nặn kem đánh răng.”

Giang Hoài thở ra một hơi, như thản nhiên chịu c..hết: "Kỷ Lê."

"Cái gì?"

"Đi theo Kỷ Lê."

"Anh bị bệnh à? Không có việc gì đi theo người ta làm gì?"

Giang Hoài nhìn tôi, vẻ mặt vô cảm có chút kích động. Hắn nói: “Anh sợ em sẽ bỏ trốn cùng anh ta”.

Trong giây lát, tôi nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Tại sao tôi biết nghĩa của từng từ nhưng khi ghép chúng lại với nhau tôi lại không hiểu được?

Tôi ngập ngừng muốn nói, mở miệng hết lần này đến lần khác, nhưng không một lời nào phát ra.

Sự bất bình của Giang Hoài ngày càng tăng: "Em nói anh không thể quên Hứa Du Du, có mà đánh rắm í, rõ ràng là em không thể quên Kỷ Lê. Anh ta vừa trở về Trung Quốc đã liên lạc với em, còn hẹn em gặp mặt, em cũng không cần suy nghĩ liền đồng ý. Em còn ôm anh ta, hai người ôm nhau.”

Giang Hoài run rẩy chỉ vào tôi, như thể tôi là một kẻ cặn bã.

À, cái này...

"Cho nên anh vội vàng trở về là vì tôi đi gặp Kỷ Lê, nên bị tai nạn giao thông sao?"

Giang Hoài phát ra một tiếng “Ừ” ngắn gọn bằng giọng mũi, giống như giây tiếp theo sẽ khóc lên.

Sự đảo ngược này thực sự là làm cho người ta trở tay không kịp.

Tôi thở dài.

"Tôi đã gặp anh ấy...nhưng bạn bè cũ gặp lại nhau ôm một chút thì có sao đâu? Tôi còn ôm cả vợ anh ấy! Ôm cả con gái anh ấy!"

Giang Hoài vốn trợn tròn mắt chậm rãi mờ mịt: "Anh ta đã kết hôn rồi à?"

"Ừm, chính là bạn gái thời đại học của anh ấy, không phải anh đã gặp qua sao?"

Giang Hoài càng không hiểu: "Anh gặp bao giờ?"

“Chính là ngày tôi bị thương, không phải chúng ta gặp nhau sao? Kỷ Lê cõng tôi về ký túc xá, bạn gái anh ấy ở ngay bên cạnh, giúp tôi cầm cặp sách.”

"Anh... anh không chú ý. Anh nghĩ, anh tưởng hai người ở bên nhau."

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...