Chồng tôi mất trí nhớ - Ngoại truyện (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-04 14:05:37
Lượt xem: 349

Tên tôi là Hứa Du Du.

Mong muốn lớn nhất của tôi trong cuộc đời này là cưới được một người đàn ông giàu có.

Dù sao yêu cầu của người có tiền đối với vợ chính là giúp chồng dạy con.

Nhưng đối với những người không có tiền thì lại khác, anh ta không chỉ yêu cầu bạn giúp chồng dạy con, còn muốn yêu cầu bạn cần kiệm, quản gia có đạo, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, hầu hạ cha mẹ chồng, săn sóc tỉ mỉ, tốt nhất là có thểt tiết kiệm được tiền trợ cấp.

Một ví dụ hoàn hảo về việc bị lợi dụng.

Và tôi không bao giờ lợi dụng ai cả.

Để đạt được mục tiêu của mình trong cuộc sống này, tôi luôn chú ý giữ gìn nhân cách của mình.

Tôi muốn dịu dàng, dè dặt, tốt bụng và xinh đẹp, tóm lại tôi là hoa sen trắng aka con c..hó trà xanh.

Tôi đã duy trì tính cách này rất thành công.

Mãi về sau mới gặp được Giang Hoài và Ôn Thiển.

Giang Hoài là mục tiêu của tôi, là kẻ ngố..c nhiều tiền trong truyền thuyết, trong trọng là anh ta có hứng thú với tôi.

Về phần Ôn Thiển, cô ta vừa liếc nhìn đã thấy sự ngụy trang của tôi, nói với Giang Hoài rằng tôi chỉ chạy theo tiền của hắn.

Tôi lo lắng nhưng lại phấn khích hơn.

Nội dung vở kịch kế tiếp có phải Ôn Thiển vì vạch trần tôi mà đối phó với tôi hay không?

Nhưng Giang Hoài không tin cô ta, vì tôi mà nói nặng lời với cô ta, cuối cùng lại quay lưng lại với cô ta.

Tổng giám đốc bá đạo, cô bé lọ lem, nữ phụ ác độc trong cùng một câu chuyện.

Nghĩ lại cũng kích thích.

Nhưng sự phát triển thực tế làm tôi hơi khó hiểu.

Ôn Thiển nói tôi là vì tiền của Giang Hoài.

Giang Hoài nói cô ta ghen.

Ôn Thiển cười khẩy: "Tôi? Ghen? Anh não tàn phải không?!”

Giang Hoài không phục: "Tôi não tàn? Cô mới não tàn!”

Hai người mắng nhau như gà hồi tiểu học.

Rồi anh ta nhổ tóc Ôn Thiển, Ôn Thiển cào mặt và đánh anh ta.

Cuối cùng Ôn Thiển giơ ngón giữa với Giang Hoài: "Ngu ngốc!”

Từ đó về sau cô ta không còn quản chuyện của tôi và Giang Hoài nữa.

Ta tò mò hỏi qua cô ta: "Cô không ngăn cản Giang Hoài theo đuổi tôi sao?"

Ôn Thiển không hiểu: "Liên quan quái gì đến tôi!”

Lúc đầu tôi nghĩ mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Mãi về sau tôi mới phát hiện ra vấn đề không phải ở tôi mà là trong đầu cả hai đều thiếu một sợi dây, còn tôi chỉ là một phần trong trò chơi của họ mà thôi.

Ví dụ như Giang Hoài chỉ chú ý đến tôi nhất khi có Ôn Thiển ở bên.

Ví dụ như Giang Hoài chỉ là người tích cực nhất khi nói về Ôn Thiển.

Ví dụ như mỗi lần nhìn thấy tôi tiếp xúc với Giang Hoài, Ôn Thiển đều cố ý dời ánh mắt đi.

Ví dụ như khi Giang Hoài biết Ôn Thiển có thể có người mình thích, anh ta đã tức giận suốt một tuần.

Khi đó tôi đã nhận ra Giang Hoài thích Ôn Thiển, Ôn Thiển chắc chắn cũng thích anh ta.

Nhưng, nó có liên quan gì đến tôi? Tôi không phải là người mai mối.

Vì vậy, tôi cảm thấy hài lòng và hài lòng khi làm bất cứ điều gì tôi phải làm.

Thực sự là do tôi chủ động ở bên Giang Hoài, dù sao nếu tiếp tục lãng phí nhiều thời gian, thiếu gia nhà giàu này có lẽ sẽ bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Tôi nói với anh ta: "Em đồng ý, chúng ta hãy ở bên nhau nhé."

Hắn sững sờ một lúc lâu sau khi nghe những lời của tôi, đôi mắt hắn đầy do dự.

"Em sẽ không không thích anh chứ"

"Làm sao có thể? Đương nhiên là em thích anh."

Cứ như thế chúng tôi ở bên nhau.

Chuyện tình của chúng tôi khá đơn giản.

"Nắm tay?"

"Hả? Không tốt lắm!"

"Anh không hôn em à?"

"Ừ, ở đây có rất nhiều người."

“Hay là chúng ta chuyển ra ngoài và sống cùng nhau nhé?”

"Quá nhanh!"

Ôi, anh ta đúng là một cậu bé ngây thơ.

Nhưng may mà anh ta rất hào phóng, tôi muốn gì anh ta nhất định sẽ mua cho tôi, với cảm giác... đền bù.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chong-toi-mat-tri-nho/ngoai-truyen-end.html.]

Ai hiểu thì hiểu.

Nhưng tôi biết cách giả vờ không hiểu.

Một hôm anh ta say rượu.

Anh ta hỏi tôi với vẻ mặt buồn bã: "Hình như anh không thích em thì phải? Anh có phải là kẻ cặn bã không?"

Tôi hỏi anh ta chuyện gì đã xảy ra.

Anh ta nói: "Tôi đánh người. Người nọ viết thư tình cho Ôn Thiển, tôi vừa nhìn thấy liền m.á.u dồn lên não, đánh anh ta một trận.”

“Liên quan gì đến anh?”

"Anh ta xấu kinh khủng, điểm kém và lại đi chơi với bọn xã hội đen ở bên ngoài."

“Chuyện đó có liên quan gì đến anh?”

Giang Hoài im lặng.

Im lặng thật lâu

"Anh thích Ôn Thiển?"

Giọng điệu ngạc nhiên và biểu cảm như bầu trời đang sụp đổ.

"Kết thúc rồi, kết thúc rồi!"

Tôi tưởng hắn phát hiện ra mình thích Ôn Thiển và khó có thể chấp nhận được.

Kết quả, anh ta nói: “Bây giờ mối tình đầu của tôi đã không còn, cô ấy nhất định sẽ không đồng ý”.

Được rồi, tuyệt, chú hề là tôi.

Cứ như thế, tôi và Giang Hoài chia tay.

Anh ta bồi thường cho tôi hai cái túi xách thêm nguyên bộ mỹ phẩm dưỡng da, tôi cũng không dây dưa.

Nguyên tắc của tôi là: dễ hợp dễ tan, tách ra còn có thể làm bạn bè.

Dù sao đây cũng là tài nguyên.

Sau khi chia tay Giang Hoài cũng không đi tìm Ôn Thiển ngay.

Tôi hỏi anh ta tại sao.

Anh ta nói: "Hãy đợi cho đến khi cô ấy được nhận vào đại học."

Nghe rất đàng hoàng nhưng tôi biết chẳng qua anh chàng này nhút nhát mà thôi.

Vì anh ta chưa sẵn sàng hành động.

“Vậy anh có thể giả vờ làm bạn trai của tôi thêm vài tháng nữa.”

Lúc đó, một tên côn đồ cứ quấy rầy tôi, điều này khá khó chịu.

Giang Hoài đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều.

Anh ta có lòng tốt của mình.

Khi đó, anh ta vẫn là một cậu bé cởi mở như ánh mặt trời.

Mãi về sau anh ta mới phát hiện Ôn Thiển và Kỷ Lê đang ở bên nhau.

Đúng lúc đó anh ta mới ngã gục, khóc như một tên ng..ốc.

Tôi chỉ có thể tặng cho anh ta hai chữ: Đáng đời!

Anh ta hỏi tôi phải làm gì.

Tôi nói nếu là tôi, tôi sẽ tỏ ra yếu đuối và leo lên cột.

Thực ra tôi chỉ nói một cách tùy tiện, không có cơ sở khoa học.

Giang Hoài đã thực hiện nó đến cùng.

Sau này, khi anh ta thật sự thân thiết với Ôn Thiển, anh ta đã đưa cho tôi một phong bì lớn màu đỏ.

Một mặt anh ta cảm ơn tôi, mặt khác anh ta giữ im lặng.

Hai trăm vạn, kiếm được bằng m..áu.

Sau đó tôi rời thành phố và tiếp tục hoàn thành mục tiêu của mình.

Nhưng sau Giang Hoài đã không ai có thể lọt vào mắt xanh của tôi.

Cho đến sau này tôi đã nhặt được một kẻ ng..ốc trong quán bar.

Anh khóc và nói rằng bố mẹ anh không thích anh và cho rằng anh thật vô dụng.

Vì thế tôi đã an ủi và động viên anh.

Chỉ vài lời nói thôi cũng khiến anh có cái nhìn khác về tôi và cảm thấy tôi là người đặc biệt nhất trên đời.

Nhưng anh không biết rằng thứ đầu tiên tôi nhìn thấy chính là chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre trên cổ tay mình.

Tình yêu là thứ xa xỉ mà không phải ai cũng có được.

Đặc biệt là những người bình thường như tôi.

Tôi ấy à, chỉ xứng đáng lấy một người giàu có trống rỗng.

(--END--)

Bình luận

2 bình luận

Loading...