Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Không Phải Là Người - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-09-26 13:53:51
Lượt xem: 955

Sau khi trở về, chúng tôi đi thăm cảnh sát Nhậm.

Vì bị gãy xương nhiều chỗ trên cơ thể, anh ấy được băng bó như xác ướp, nằm trên giường bệnh.

Vừa gặp đã buông lời chế giễu: "Ôi chao ôi, Trụ Vương và Đát Kỷ giá lâm rồi."

Chồng tôi ngồi xuống bên giường bệnh của anh ấy: "Nhậm Thiên Đường, cảm ơn anh đã chăm sóc vợ con tôi. Để báo đáp, tôi có thể thực hiện ba điều ước cho anh và con cháu anh. Bất kỳ điều ước nào cũng được."

Viên cảnh sát Nhậm biết thân phận của chồng tôi.

Vì vậy, anh ấy im lặng.

Một lúc sau, anh ấy thăm dò hỏi: "Có thể cho tôi một căn nhà ở thành phố S không? Không cần quá lớn, chỉ để... kết hôn thôi?"

Lần này đến lượt chồng tôi im lặng.

"Trụ Vương phải g.i.ế.c một ngàn nô lệ mới đổi được một cái gật đầu của tôi - anh chỉ muốn một căn hộ?"

"Đúng vậy!" Cảnh sát Nhậm nói một cách kiên quyết, "Lương của tôi chỉ có từng này, tôi muốn một căn hộ thì có làm sao?"

Chồng tôi thở dài một hơi như thể hận sắt không thành thép, cuối cùng cũng kiếm cho anh ấy một căn biệt thự hai tầng ven sông Hoàng Phố.

Còn có cả hồ bơi nữa chứ.

Sau đó, tôi đến Cục Quản lý Giao thông để nộp phạt vi phạm giao thông của mình.

Cảnh sát Nhậm: "Vi phạm gì cơ?! Không có đâu! Thưa bà, bà không hề vi phạm! Bà và chồng con bà cả đời cũng sẽ không vi phạm đâu! Tôi xin thề!"

Tôi: ........................

Chồng tôi có một niềm đam mê đặc biệt với khủng long, không chỉ đi thăm thú các bảo tàng để xem hóa thạch khủng long, mà công ty còn có cả một bộ phận đang cố gắng nhân bản gen khủng long.

Tôi hỏi tại sao.

Anh ấy nói ngon.

Anh ấy kể với tôi rằng ở châu Âu đã khai quật được một mẫu hóa thạch Allosaurus, trên đó có một vết cắn kỳ lạ, các nhà khoa học đau đầu không hiểu nổi thứ gì có thể cắn đứt một miếng thịt trên người Allosaurus.

Đó chính là đỉnh của chuỗi thức ăn đấy.

"Làm khó họ rồi." Chồng tôi cười, giũ tờ báo, tiếp tục đọc.

........................

Tôi đã từng thăm dò xem chồng tôi rốt cuộc bao nhiêu tuổi.

Anh ấy không nói thẳng.

Nhưng anh ấy từng tiết lộ với tôi, tuổi thơ của anh ấy rất bất hạnh, vì Trái đất rất nóng, khắp nơi đều là dung nham, anh ấy đã ăn lưu huỳnh nhiều năm, cảm thấy rất tủi thân.

Vì vậy, anh ấy dùng việc ăn mọi thứ để chữa lành vết thương thời thơ ấu.

Mẹ kiếp, thế này phải 4 tỷ mấy tuổi rồi...

.......................

Sau khi sinh con, tôi không khác gì những bà vợ giàu có khác.

Chỉ là thường xuyên ra vào nhà xác cùng chồng tôi.

Xem gần đây có đứa trẻ đáng thương nào không may qua đời không.

Tôi đã chọn trúng ba đứa.

Chồng tôi mua lại t.h.i t.h.ể của bọn nhỏ, cẩn thận biến nó thành da người.

Sau đó, chúng tôi đã mang ba đứa con của mình về nhà nuôi.

Câu nói mà lũ trẻ hay nói nhất khi về nhà là: "Mẹ ơi, con có thể lột da ra không ạ?"

"Không được!"

Gia đình chúng tôi có gia phong rất nghiêm khắc.

Mỗi tuần tôi đều tổ chức một cuộc họp gia đình và không ngừng nhắc nhở các con: "Không được ăn thịt người. Không được ăn thịt người. Không được ăn thịt người."

Chồng tôi cũng góp lời: "Mẹ là người đấy. Các con có ăn thịt mẹ không?"

Lũ trẻ đồng loạt lắc đầu.

"Các con cũng không được ăn thịt người khác."

Sau khi chồng tôi dỗ bọn trẻ đi ngủ, tôi vẫn còn trăn trở: "Những lời này có thực sự có tác dụng với chúng không? Rốt cuộc thì ăn thịt người đối với anh là gì?"

Chồng tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng giống như ăn đồ ăn vặt cay cay thôi."

Tôi: ????????

"Thật ra anh không thích ăn đồ cay cho lắm." Chồng tôi ôm tôi ngã xuống giường, "Tục tế lễ của người nhà Thương không bắt nguồn từ các vị thần cổ bọn anh. Ngay cả khi xây một cái cổng, họ cũng phải g.i.ế.c chín trăm nô lệ để lấp vào móng."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chong-toi-khong-phai-la-nguoi/chuong-16.html.]

"Vậy là họ đút cho anh, anh cũng ăn qua loa cho xong à?"

Chồng tôi cười phá lên, cả căn phòng rung chuyển.

"Giang Thiên Kỳ."

"Hửm?"

"Sau này cũng đừng tùy tiện g.i.ế.c người nữa."

"Được."

"Sao anh đồng ý dễ dàng thế? Anh có để tâm không vậy?"

"Đây đâu phải chuyện gì to tát... Vợ bảo anh đừng làm đổ đồ ăn vặt trên bàn, anh còn biết nói gì?"

"Đừng nhắc đến đồ ăn vặt nữa!"

Mấy lời này khiến cho tình yêu của chúng tôi trở nên thật kỳ quặc.

Cứ như thể hải âu yêu khoai tây chiên ở bến tàu vậy.

Đứa con cả lên mười một tuổi, nó biến mất ba ngày.

Khi trở về, miệng nó đầy máu.

"Con gặp một vị thần." Khuôn mặt đứa con cả tái nhợt, nó nép vào lòng ba mình, "Con đã ăn thịt ông ta."

"Tốt lắm." Ba nó khen ngợi.

Lần này tôi lại muốn can thiệp, nhưng chồng tôi từ chối.

"Giữa các vị thần không có hòa bình. Nếu không ăn thịt, thì sẽ bị ăn thịt. Điều này không giống xã hội loài người, đó là bản năng của bọn anh với tư cách là một chủng tộc bất tử."

Tôi bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.

Suốt hơn bốn tỷ năm, anh ấy đã sống trong một khu rừng khắc nghiệt, nơi chỉ có sống hoặc chết.

.........................

Khi đứa con thứ hai đi nhà trẻ, nó đã bị bạn bè xa lánh.

"Các bạn bảo con hôi quá..." Nó vừa khóc vừa chảy ra những giọt nước mắt đặc quánh như chất nhầy.

"Không sao đâu con yêu..." Tôi đeo mặt nạ phòng độc, nhẹ nhàng lau mặt nó. "Chỉ là con chưa kiểm soát được cơ thể thôi. Con xem, ba con hơn bốn tỷ tuổi rồi, cũng thỉnh thoảng có xúc tua thò ra từ miệng. Không sao đâu, lớn lên sẽ khỏi thôi."

Tôi đã nói với giáo viên mẫu giáo về việc con trai tôi bị cô lập.

Vài ngày sau, cô giáo báo cho tôi biết đã có một bé gái chịu chơi với con trai tôi.

Trẻ con vui buồn thất thường, chẳng mấy chốc cu cậu lại cười toe toét cả ngày.

Thậm chí, nó còn dẫn cô bé về nhà cho tôi xem.

“Cháu chào cô ạ.” Cô bé nói năng nhỏ nhẹ, xinh xắn lại lễ phép.

Thằng con trai tôi nắm lấy tay cô bé: “Tớ có đồ đẹp lắm, lại đây xem nè.”

Hai đứa trẻ chạy lon ton vào phòng.

Qua khe cửa, tôi thấy con trai tôi mở lòng bàn tay, thả ra cả một đại dương.

Đó là một đại dương thực sự.

Những con cá đầy màu sắc bơi lượn trong làn nước xanh như màn nhung, những con cá voi khổng lồ cất tiếng hát ngân nga.

“Oa!” Cô bé sững sờ.

“Tặng cậu.”

Con trai tôi dúi vào tay cô bé một vỏ sò.

Đó là một vị thần trẻ tuổi ban tặng bãi biển bị phong ấn cho một đứa trẻ tốt bụng.

Tôi nhìn những đứa trẻ như thể nhìn thấy chính chúng tôi thời khởi nguyên của nền văn minh.

....................

"Anh đã gặp gỡ biết bao nhiêu người, lại có nhiều thời gian như vậy, tại sao không vun đắp mối quan hệ sâu sắc hơn với họ, Thiên Kỳ?"

"Bởi vì họ không phải là em..."

"... Họ không phải là em , Giao Giao à."

(Hết)

 

 

Loading...