Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Không Phải Là Người - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-09-26 13:33:56
Lượt xem: 801

"Việc hắn xây tổ thật là phiền phức... Từ khi ngươi mang thai, hắn đã mở rộng lãnh thổ hơn hai mươi lần, toàn bộ Hoa Đông, Hoa Trung đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay, bất kỳ thần tộc nào bước vào lãnh thổ đều bị hắn nuốt chửng không ngoại lệ, thật là kinh tởm..."

Viên cảnh sát họ Nhậm lại b.ắ.n thêm hai phát s.ú.n.g vào ông ta từ chỗ tối.

Lần này lão Trương vung tay mạnh mẽ, viên cảnh sát họ Nhậm ngay lập tức bị hất văng vào bức tường đối diện, ngã bất tỉnh nhân sự.

"Trong suốt ba ngàn năm, tiếng xấu của hắn ai ai cũng biết, đến lúc sắp c.h.ế.t rồi mà vẫn còn điên cuồng như vậy, vậy thì hãy bắt đầu trả nợ từ đứa con của mình đi..."

Giọng nói của lão Trương càng lúc càng trầm thấp, càng lúc càng mơ hồ, như thể vọng ra từ địa ngục.

Đầu của ông ta nứt toạc ra, một xúc tu ghê tởm từ bên trong trồi lên, trồi lên mãi, dường như không có điểm dừng, cho đến khi nó chạm tới trần nhà.

Hàng trăm hàng ngàn con mắt trên xúc tu nhìn xung quanh, đập vào tường tạo ra những tiếng "bộp bộp", nước dãi nhớp nháp nhỏ giọt xuống chân tôi.

Xoẹt xoẹt, xoẹt xoẹt...

Thần linh là những sinh vật cổ xưa đáng sợ.

Chúng không có lòng nhân từ, cũng chẳng có đạo đức.

Chỉ là một lũ quái vật hùng mạnh.

Tôi nhắm mắt lại: "Giang Thiên Kỳ, nếu anh không đến ngay, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!"

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Vừa nghĩ xong, trần nhà bỗng "rầm" một tiếng, sụp xuống một góc.

Giang Thiên Kỳ từ trên trời rơi xuống, hai chân kẹp chặt xúc tu, dồn trọng tâm xuống rồi vặn mạnh eo, xúc tu to lớn bị đứt gãy, ầm ầm rơi xuống đất.

"Có thể lịch sự với phụ nữ mang thai một chút không, Chúc Long? Vợ ta đang mang thai đấy, ngươi có biết điều không hả?" Chồng tôi chất vấn.

"Thái Tuế..." Từ trong lớp da người của lão Trương chui ra thêm nhiều xúc tu, quấn lấy chồng tôi, "Nếu cứ trốn trong lớp da người không chịu ra, ngươi sẽ c.h.ế.t rất nhanh... Hừ hừ, ngươi không dám để tiểu bảo bối nhà ngươi nhìn thấy bộ dạng thật của ngươi phải không?"

Chồng tôi nhìn tôi thật sâu, rồi ngay lập tức biến thành một thứ khác, với tốc độ cực nhanh ôm lấy Chúc Long lăn ra khỏi nhà kho.

Hai người họ đ.â.m vào tường, tạo ra một cái lỗ có hình thù kỳ quái, không thể diễn tả bằng lời.

Bầu trời bên ngoài ngay lập tức tối sầm lại, sấm chớp đùng đoàng, giống như ngày hôm đó ở bệnh viện.

Tôi nhớ lại truyền thuyết nói rằng Chúc Long là vị thần cai quản không gian, dường như hắn ta có khả năng tạo ra không gian song song.

Tôi bò đến bên cạnh viên cảnh sát họ Nhậm: "Anh Nhậm! Anh Nhậm!!"

Anh ấy tỉnh ngay lập tức.

"Chồng tôi đang đánh nhau với người ta... Anh ấy có thể sẽ c.h.ế.t hu hu hu..."

Anh ấy nhìn ra ngoài một cái: "Hai người họ đang đánh nhau như tận thế, tôi chỉ có một khẩu súng, còn bị hỏng nữa, tôi còn chẳng bằng cặn bã, cảnh sát nhân dân cũng có giới hạn của họ thưa bà."

"Tôi không bảo anh đi." Tôi vừa khóc vừa rút dùi cui của anh ấy ra, "Cho tôi mượn một chút."

"Các bà nội trợ cũng có giới hạn của họ!"

"Thiên Kỳ đang trong tình trạng không tốt, vì vậy anh ấy mới để lại cho tôi một đứa con, tôi không thể để anh ấy c.h.ế.t một mình trong trận chiến được."

"Này cô..."

Viên cảnh sát muốn bắt tôi lại, nhưng tôi nhanh chóng chui ra khỏi lỗ trên tường, anh ấy bị gãy xương không thể tóm được tôi.

Bên ngoài là những dãy núi trùng điệp.

Trên ngọn đồi gần nhất, ánh chớp chiếu sáng hai con quái thú khổng lồ không thể diễn tả, chúng phát ra tiếng gầm thét chói tai và tấn công lẫn nhau, như hai bóng đen đáng sợ trong đêm tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chong-toi-khong-phai-la-nguoi/chuong-11.html.]

Tôi trèo lên chiếc xe ba bánh điện bên cạnh nhà kho, bất chấp mưa bão lao lên núi.

Bụng dưới của tôi nóng ran, đứa trẻ trong bụng phát ra tiếng hét giận dữ giống như cha nó, vang vọng trong hộp sọ và cơ thể tôi."Tuyệt đối không thể để chồng tôi c.h.ế.t ở đây!"

Nghĩ vậy, tôi vặn mạnh tay ga, lao về phía thân hình đầy mắt của Chúc Long với tốc độ 180 km/h!

Tất cả đã kết thúc.

Chiếc xe ba bánh lăn qua m.á.u thịt của Cổ Thần, để lại những vết bánh xe bẩn thỉu.

Thân hình khổng lồ đổ sụp trên đỉnh núi rộng lớn, mưa axit hôi thối trút xuống trong vòng mười dặm.

Không biết đã qua bao lâu, tôi xông vào chiến trường.

Những xúc tu đ.â.m xuyên qua thân thể Chúc Long bắt đầu ngọ nguậy, tham lam nuốt lấy mọi thứ xung quanh.

Những mảnh thịt vương vãi trên mặt đất nhanh chóng bị chúng hút sạch không còn dấu vết.

Sau khi dọn dẹp xong chiến trường, xúc tu lại từ phía sau trườn tới, luồn qua lớp áo quần, mơn trớn trên da thịt tôi, để lại một lớp dịch nhầy trong suốt.

Thịt và m.á.u không ngừng biến đổi hình dạng, vây lấy tôi từ mọi phía.

"Thiên Kỳ, em có một chuyện muốn hỏi anh."

Tiếng xào xạc, xào xạc vang lên đều đều.

Rào rào, rào rào.

Xúc tu biến hóa thành năm ngón tay không có da người, một lần nữa chạm vào đầu ngón tay tôi.

Ký ức của anh ấy ùa về.

Hang động tối tăm, những ngọn đuốc cháy sáng, chiếc chậu vàng được đặt ngay ngắn.

Đầu của một thiếu nữ, trái tim đập thình thịch, m.á.u thịt tươi mới.

Võ Vương thề xuất binh, Thương Vương nổi trận lôi đình.

Triều Ca long trọng tổ chức tế lễ, dâng lên cho Thái Tuế vật phẩm tốt nhất.

Vật phẩm đặt trong chiếc chậu vàng ấy, là m.á.u thịt của loài người duy nhất Thái Tuế bằng lòng chấp nhận.

Khoảnh khắc tế phẩm được dâng lên, trong hang động vang lên tiếng nổ chói tai, tựa như tiếng khóc tuyệt vọng.

Triều Ca ngay lập tức xảy ra trận động đất kinh hoàng, sông Kỳ vỡ đê.

Tiếp theo đó là bệnh dịch, chứng cuồng loạn tập thể.

Kinh đô phồn hoa sụp đổ thành nơi cư ngụ của những kẻ điên.  

Cổ thần lang thang trong bóng tối của núi non, không ngừng phát ra tiếng thét chói tai mà con người không thể chịu đựng nổi.

Trụ Vương hóa điên trèo lên Lộc Đài, một ngọn lửa thiêu rụi cơ nghiệp tám trăm năm.

Trong đám cháy cuối cùng ấy, một bóng đen khổng lồ bò lên Lộc Đài đang bốc cháy, chui vào thân thể của vị vua điên.

Khi Võ Vương Cơ Phát tiến vào Triều Ca, chỉ tìm thấy t.h.i t.h.ể không da của Trụ Vương.

Và từ ngày đó, một thiếu niên cõng chiếc hòm lớn rong ruổi khắp mặt đất.

 

Loading...