Chồng Tôi Bao Nuôi Nhân Tình - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-06 22:59:11
Lượt xem: 6,192

7.

Có một khoảng thời gian rất dài, khi biết tôi có tật khó ngủ buổi đêm, Tiết Lang đã bắt xe đến biệt thự để kể chuyện cho tôi nghe.

Tôi và cậu không hề làm ra hành động nào vượt quá giới hạn.

Thậm chí đôi khi tôi còn vô tư không xóa bỏ dấu vết Thời Sâm đang sống trong ngôi nhà này. Đáng tiếc, điều thú vị là dấu vết sinh sống của Thời Sâm ở đây cũng vốn chẳng rõ ràng.

Có lẽ là do anh ta ở bên ngoài tham công tiếc việc, còn tôi lại chẳng đoái hoài gì tới anh ta, thế là xa mặt cách lòng.

Ví dụ như hôm nay, Tiết Lang lại đến kể một câu chuyện cổ tích cho tôi như mọi ngày.

Từ khi còn nhỏ tôi đã được bảo mẫu nuôi nấng. Mặc dù có bố mẹ yêu thương nhưng tình cảm chẳng mấy sâu đậm.

Còn bạn bè ở trường quốc tế của tôi thì mới lên 8 đã biết cầu hư vinh. Chúng tôi trưởng thành sớm, làm gì có cơ hội tiếp xúc với những thứ như truyện cổ tích.

Tôi chớp chớp mắt, hỏi Tiết Lang: “Thợ săn muốn giế.t công chúa bạch tuyết, nhưng sau cùng lại thả cô ấy đi. Vậy công chúa bạch tuyết có tha thứ cho thợ săn không?”

Ngày nào cậu cũng phải trả lời một câu hỏi từ tôi, vậy nên bây giờ cũng không hề ngạc nhiên. Cậu chỉ suy nghĩ chốc lát rồi nói ngay: “Có.”

“Vì sao?” Tôi hỏi lại: “Nếu như tôi là công chúa bạch tuyết thì tôi sẽ không tha thứ đâu. Người muốn giế.t tôi nên xuống địa ngục, không được nhìn thấy ánh mặt trời mới phải.”

“Nhưng cho dù có lạc lối thì người đó cũng đã biết quay đầu, như thế không đáng được tha thứ ư?” Cậu chỉ cách tôi nửa mét.

Tôi không biết khoảnh khắc ấy mình đã nghĩ đến điều gì.

Từ khi sinh ra tới nay, tôi đã chẳng mấy quan tâm đến chuyện tiề.n bạc. Xung quanh có những kẻ nịnh hót, có những kẻ lấy lòng, có những vòng bạn bè của riêng họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chong-toi-bao-nuoi-nhan-tinh/chuong-5.html.]

Có người quậy phá tưng bừng, coi trời bằng vung, thậm chí còn có những kẻ làm những chuyện kích thích để kiếm tìm niềm vui.

Tuy tôi không tiếp xúc, nhưng bởi vì đã chứng kiến quá nhiều và quá lâu, nên dần dần cũng quen.

Tôi đột nhiên đứng dậy, nghiêng đầu hôn lên gò má Tiết Lang.

Làn da trắng như tuyết của cậu đỏ bừng, trong đôi mắt vương ánh nước dịu dàng. Cậu chớp chớp đôi mắt to: “Lận... Lận Châu.”

Lồng n.g.ự.c tôi bị tình cảm ấm áp xâm chiếm: “Tiết Lang, cậu thích tôi không?”

Vậy là cả chiếc cổ của chàng trai cũng đỏ bừng cả lên.

8.

Tôi không ngờ Thời Sâm lại về sớm như vậy. Anh ta về vào lúc tôi đang mặc áo lông rộng rãi, ngồi đọc sách dưới ánh đèn.

Anh ta quan sát xung quanh một vòng trước, thấy không có ai thì mới yên tâm rồi đi tới trước mặt tôi.

Anh ta tiện tay tháo đồng hồ đeo trên cổ tay xuống, dịu giọng nói: “Xin lỗi nhé A Bối, anh không nói thật với em là hôm nay anh ở cùng Hạ Minh.”

Hạ Minh là chồng của Chu Minh Mị, tôi không thích người này cho lắm.

Đó là vì năm ấy Chu Minh Mị đã có người thương, thế nhưng tình cảm vốn chẳng phải thứ gì quan trọng đối với mấy cuộc hôn nhân thương nghiệp giữa các gia tộc. Hạ Minh ra tay với người đàn ông kia, cuối cùng kết cục của người nọ chẳng mấy tốt đẹp, phải lưu lạc đến nơi đất khách quê người.

Lúc rời đi, người nọ vẫn còn cố chấp dặn dò Hạ Minh hãy đối tốt với Chu Minh Mị, bảo rằng Chu Minh Mị là cô gái tốt nhất thế giới này, cần được chăm sóc chu đáo.

Người đàn ông kia chưa từng trách cứ Chu Minh Mị lấy một câu, thậm chí còn chẳng trách Hạ Minh. Khi đi, người nọ chỉ mang theo một quyển sách Chu Minh Mị từng tặng mình.

Bình luận

5 bình luận

Loading...