Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chơi Với Bạn Hết Mình, Bạn Chơi Lại Hết Hồn - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-23 19:00:01
Lượt xem: 797

 

"Chúc mừng sinh nhật vui vẻ....Chúc mừng sinh nhật vui vẻ..."

"Ah.....ahhhhh...."

Một tiếng thét thê lương vang tận trời xanh.

Chỉ thấy đầu của Tần Tư Dao vùi vào trong bánh kem, tóc của cô ta bị những ngọn nến xung quanh đ.ố.t cháy.

Tần Tư Dao bỗng nhiên ngẩng đầu, một ngọn nến xuyên qua mắt phải của cô ta.

Máu chảy như suối, nhỏ xuống lớp bơ trắng như tuyết, trông đặc biệt đáng sợ.

Rất nhiều nữ sinh nhát gan nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến mức nhắm mắt lại kêu lên.

"A, thật là khủng khiếp!"

"120! Mau gọi 120, nhanh lên!"

"Ai có khăn lông không? Khăn giấy cũng được, mau lau cho cậu ấy đi!"

Dương Đóa cầm chiếc khăn lông trên tay sững sờ tại chỗ.

Một bạn cùng lớp nhiệt tình đi tới giật lấy: 

"Mau mang tới đây đi, sao còn đứng đó làm gì?"

"Không được! Cái khăn lông này không dùng được!"

Dương Đóa dường như chợt nhớ ra điều gì đó, liều mạng bảo vệ khăn lông.

Cô ta không ngừng hét lên: 

"Cái này không được, cái này không được!"

Sau đó bỏ chạy đi chỗ khác.

"Trời ạ, Dương Đoá này là ai vậy!"

"Dù sao Tần Tư Dao cũng giúp đỡ để cậu ấy được đi học, vậy mà có cái khăn lông cậu ta cũng không đưa ra được?"

"Thật là một con sói mắt trắng!"

Tôi đứng bên cạnh Trần Mặc, nhấp một ngụm champagne, ưu nhã thưởng thức trò hề này.

Đương nhiên Dương Đóa không chịu cho mượn chiếc khăn lông này.

Bởi vì trong đó chứa đầy côn trùng có cánh mà cô ta và Tần Tư Dao đã cẩn thận bắt được.

Trong cánh côn trùng có một loại đ.ộc có tính ăn mòn cao, được gọi là "axit sulfuric bay".

Kiếp trước, Dương Đóa tốt bụng lau mặt cho tôi bằng một chiếc khăn đầy cánh côn trùng này...

"Ahhh! Đau quá!"

Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

"Tóc của tôi! Mắt của tôi! Ah!"

Tần Tư Dao đau đớn kêu lên, lúc được nhân viên y tế đưa đi, tóc cô ta đã cháy gần hết.

Nhưng tôi không hề cảm thấy cô ta đáng thương chút nào.

Vì tôi đã trải qua nhiều điều đau đớn hơn cô ta.

Hiếm thấy Trần Mặc cũng mang theo một ly rượu, hắn nghịch ly rượu hồi lâu, một ngụm uống hết.

"Biết tớ là loại người nào, cậu vẫn sẵn lòng làm bất cứ điều gì cho tớ sao?"

Nửa tiếng trước, tôi nhờ Trần Mặc làm cho tôi ba việc.

Việc đầu tiên, khi tôi thắp nến, hãy tắt toàn bộ nguồn điện.

Việc thứ hai là khi hát đến câu thứ hai của bài hát chúc mừng sinh nhật, dùng đèn pin chiếu vào mắt Dương Đóa.

Việc thứ ba là ghi lại toàn bộ quá trình bằng camera.

Kiếp trước Tần Tư Dao nói tắt hết đèn chụp ảnh sẽ không đẹp, kỳ thực là để cho cô ta và Dương Đóa nhìn thấy tôi ở đâu.

Kiếp này, dưới sự phối hợp của Trần Mặc, tôi đã tránh thoát được, Dương Đóa tưởng Tần Tư Dao là tôi, hung hăng ấn đầu 'tôi' vào bánh kem.

Trần Mặc thật lâu không có trả lời.

Cũng đúng, cậu ấy không phải người được trọng sinh, không biết tôi đã phải chịu đựng những gì.

Thấy tôi tàn nhẫn và mưu mô như vậy, phỏng chừng rất khó tiếp thu.

Tôi thầm thở dài trong lòng, quay người rời đi.

Vừa đi được một bước, tôi đã bị một lực rất mạnh ôm lấy từ phía sau.

Tích tắc, tích tắc.

Hai giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống cổ tôi.

Nóng đến mức tôi không biết phải làm sao.

Tôi muốn quay người lại, nhưng Trần Mặc lại ôm thật chặt.

“Nếu lúc nãy xảy ra sai lầm…”

Giọng nói của Trần Mặc như đang khóc nức nở, thậm chí có thể nghe ra cậu ấy đang run rẩy.

“Nếu người bị thương vừa rồi là cậu…tớ cũng không dám nghĩ …”

Trần Mặc kích động đến không nói nên lời, càng ngày càng khóc lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/choi-voi-ban-het-minh-ban-choi-lai-het-hon/chuong-7.html.]

Giống như chỉ cần buông tay một chút tôi liền sẽ biến mất, ôm chặt lấy tôi không chịu buông tay.

Tôi bị một trái tim chân thành làm cho cảm động.

Chờ Trần Mặc bình tĩnh lại, tôi nói đùa:

"Vừa rồi cậu không thấy tớ thật đ.ộ.c á.c sao?"

"Không có."

Trần Mặc kiên quyết trả lời:

“Chính bọn họ là những kẻ độ.c á.c, là họ có ý đồ xấu xa nên phải tự làm tự chịu.

"Người tốt nhất định phải có chỗ cứng rắn, lúc gặp người xấu mới có thể bảo vệ chính mình thật tốt, Khương Lê, cậu đã làm rất tốt."

Tôi quay lại gõ vào đầu Trần Mặc.

"Nhóc con, còn muốn dạy bổn tiểu thư nhân sinh làm người hả?"

Khóe mắt Trần Mặc có nước mắt, đuôi mắt ửng đỏ, cả người ướt dầm dề chọc người yêu mến.

Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi một lúc, cúi đầu ngượng ngùng. 

Dùng giọng nói gần như không thể nghe được để bào chữa:

“Mới không phải là nhóc con…”

Tôi mỉm cười nhéo cằm cậu ấy một cái:

"Có muốn xem thứ gì đó kích thích không?"

Tôi kéo Trần Mặc lẻn vào khu vực làm việc.

Lấy chiếc khăn tắm được Dương Đóa chuẩn bị cẩn thận đặt lên đầu giường trong căn phòng sang trọng nhất trên du thuyền.

Trước khi rời đi, trên hành lang đột nhiên vang lên giọng nói của Tống Vũ và Dương Đoá.

Tống Vũ vẫn là bộ dáng không đàng hoàng như cũ.

Trong giọng nói đầy khinh bỉ và giễu cợt:

"Cô không phải bạn học của Khương Lê sao? Cô làm như vậy không sợ Khương Lê thất vọng sao?"

Dương Đóa đáp một lại một cách đầy cám dỗ:

“Chính vì chúng tôi là bạn cùng lớp, cho nên mới càng kích thích không phải sao?”

"Ồ, cô thật xấu xa, nhưng mà tôi thích."

Tống Vũ là vị hôn phu của tôi, hồi đó ông nội tôi đã giúp đỡ ông nội hắn, hai nhà có quan hệ tốt nên định ra hôn ước cho cháu của hai nhà khi còn nhỏ.

Nhưng Tống Vũ là phú nhị đại, chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, người nhà cũng không hài lòng với cuộc hôn nhân này.

Chỉ là chưa có từ hôn, đột nhiên xảy ra biến cố.

Khi tôi quỳ xuống cầu xin hắn giúp đỡ nhà họ Khương, hắn trịch thượng hỏi Dương Đoá đứng bên cạnh.

"Khương gia? Khương gia là cái gì?"

Khương gia và Tống gia là thế giao, kết giao nhiều năm như vậy, nắm giữ rất nhiều bí mật của Khương gia, Tống Vũ còn nhúng tay vào việc cấu kết với các nhà đầu tư bên ngoài để gài bẫy Khương gia.

Hai người cách cửa phòng ngày một gần, 'tích' một tiếng quẹt thẻ vào phòng.

Dưới tình thế cấp bách, tôi và Trần Mặc trốn vào tủ quần áo đối diện giường.

Tủ quần áo không hề nhỏ, nhưng bên trong chứa hai người vẫn có chút quá tải.

Trần Mặc và tôi chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc dựa gần vào nhau.

Không gian chật chội, tôi có thể nghe rõ nhịp tim của Trần Mặc, càng ngày càng nhanh.

"Chủ nhân, để em tới phục vụ ngài ~"

Tống Vũ cười mắng:

"Mẹ ki*p, Dương Đóa, cô là người hư hỏng nhất mà tôi từng chơi qua..."

"Ahhhhhh~ Chủ nhân thật tuyệt vời!"

"Quỳ xuống!"

........

Bên ngoài tủ phát ra những âm thanh kỳ lạ, tôi còn muốn vểnh tai lên nghe một chút.

Đột nhiên bị một đôi bàn tay to lớn bao phủ.

Cái gì cũng không nghe thấy.

Tôi nhìn Trần Mặc, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt đỏ bừng của cậu ấy qua khe hở trên tủ.

Cậu ấy dùng khẩu hình nói: 

“Đừng nghe, dơ lắm.”

Khoảng năm phút sau, tôi lấy điện thoại ra, nhờ anh trai đưa bố mẹ tôi đến phòng tổng thống.

Sau đó tôi đá tung cánh cửa tủ quần áo.

"Ngạc nhiên chưa!"

 

 

Loading...