Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chơi Với Bạn Hết Mình, Bạn Chơi Lại Hết Hồn - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-23 18:16:10
Lượt xem: 788

 

Dương Đóa đương nhiên biết mình đang làm gì, lập tức túm lấy vạt áo, trong mắt lộ ra vẻ yếu đuối đáng thương:

"Cám ơn Tư Dao, tớ... tớ nhất định sẽ giặt sạch rồi trả lại cho cậu..."

Trong mắt cô ta tràn đầy mong chờ, Tần Tư Dao không khỏi trợn tròn mắt, cái áo này cô cũng không muốn nữa, chỉ có thể nhịn đau nói:

"Không sao, cậu cứ cầm đi."

Dương Đóa liền từ chối cũng không thèm diễn nữa, kéo chặt vạt áo, hưng phấn nói:

 "Cám ơn!"

Tần Tư Dao tự nhiên không chịu ăn cái t.át rồi ngậm bồ hòn làm ngọt, cô ta vuốt tóc mình, ám chỉ nói:

"Không có gì. Con người tớ trời sinh lương thiện ngay thẳng, không quen nhìn người khác ỷ thế h.i.ế.p người."

Thật trùng hợp, tôi chính là đang đợi những lời này đây.

"Dương Đóa, còn không nhanh cảm ơn bạn học Tư Dao đi."

Dương Đóa bối rối vô cùng.

"Hả? Không phải tớ vừa mới cảm ơn sao?"

"Cậu thật là ngu ngốc nha, bạn học Tư Dao lương thiện ngay thẳng như vậy, nhất định sẽ giúp đỡ cậu nha!"

Khi Dương Đoá nghe thấy từ "giúp đỡ", đôi mắt liền sáng lên.

Kích động nhìn về phía Tần Tư Dao.

"Cảm ơn, cảm ơn Tư Dao!"

Trường cấp 3 của chúng tôi trợ cấp cho học sinh, không chỉ đóng 200 vạn tiền học phí, còn phải tặng một tòa nhà cho trường.

Nói thẳng ra là, nhà trường chấp nhận quyên góp xã hội dưới danh nghĩa hỗ trợ học sinh.

Theo tôi được biết, công ty nhỏ của nhà Tần Tư Dao không có quá 5 triệu tiền vốn lưu động.

Khoản chi lớn như vậy, căn bản không phải là thứ cô ta có thể gánh vác được.

Tần Tư Dao kịp phản ứng, sửng sốt tại chỗ, nói chuyện lắp bắp:

“Tôi, tôi nói muốn giúp đỡ cô ta khi nào?”

"Hả? Chẳng lẽ những lời cậu nói vừa rồi là lừa tớ sao?"

Dương Đoá vẻ mặt đau khổ, chiêu bắt cóc đạo đức người khác dùng cũng thật quen tay.

Gia đình Tần Tư Dao không có nhiều tiền, nhưng lại rất kiêu ngạo, ai cũng khinh thường.

Mấy bạn nữ trong lớp ngày thường bị cô ta xúc phạm, cuối cùng cũng nắm được cơ hội.

"Tôi chỉ nói là tôi lương thiện và ngay thẳng, nhưng vừa nhắc đến chuyện giúp đỡ thì tôi đổi ý. Ai vậy kìaaa..."

"Này còn không nhìn ra sao, chỉ nghĩ động mồm động mép nhưng lại muốn được thanh danh tốt!"

“Tớ hiểu rồi, không phải muốn vì Dương Đóa mà bênh vực kẻ yếu, mà là nhìn thấy trùm trường gửi thư tình cho Khương Lê nên là ghen tỵ chứ gì?”

 

Đối mặt với những chỉ trích của các bạn học xung quanh, Tần Tư Dao trở nên bối rối.

"Tôi cũng không có nói là không giúp cậu ta!"

Người hạnh phúc nhất không ai khác chính là Dương Đóa, cô ta lập tức lấy điện thoại di động ra, quay một đoạn video ngắn đăng lên WeChat: 

“Cảm ơn Tư Dao xinh đẹp tốt bụng đã sẵn sàng giúp đỡ tôi!”

Tần Tư Dao bị đặt lên cao về mặt đạo đức, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Sắc mặt tái nhợt, không biết đang suy nghĩ gì, thậm chí khi Dương Đóa vừa dơ vừa hôi ôm cô ta chụp hình cũng không thấy phản ứng lại.

Ngày hôm sau, tôi cố tình đến trường sớm hơn.

Quả nhiên, trong lớp chỉ có một mình Trần Mặc, đang học từ đơn.

"Hmmm~"

Tôi đưa túi đựng quần áo trên tay cho Trần Mặc.

"Nhìn xem là gì nè?"

Phản ứng đầu tiên của Trần Mặc không phải là cầm lấy túi, mà là ngẩng đầu nhìn tôi.

Ánh mắt trong suốt như pha lê.

Cậu ấy mấp máy môi, cúi đầu thấp giọng nói một chữ: 

( trong tiếng trung là 1 chữ nhá 早 )

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/choi-voi-ban-het-minh-ban-choi-lai-het-hon/chuong-3.html.]

"Chào buổi sáng."

Tôi dùng mắt ra hiệu cho cậu ấy, nhanh chóng nhìn vào túi xem có gì.

Trần Mặc quá gầy, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, không có một chút thịt thừa nào.

Cậu ấy lấy ra một bộ đồng phục học sinh dành cho nam, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên quần áo.

Cúi đầu xuống, rồi dừng lại ở đó.

Ngày đầu tiên nhìn thấy Trần Mặc, tôi liền chú ý thấy đồng phục của cậu ấy đã được giặt đến mức trắng bệch.

Ngay từ đầu cậu ấy đã mua đồ với size lớn nhất, ở cổ tay áo, ống quần đều có dấu vết những nếp gấp trắng bệch.

Tôi vỗ vai cậu ấy, chậc, đúng là gầy quá rồi!

"Đây là học phí trong khoảng thời gian này cậu đã dạy tớ học bù. Cậu mau thử xem có vừa người không."

Hầu kết thiếu niên lên xuống, không nói một lời.

Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

Lỗ tai lại hồng như muốn chảy máu.

Tôi nổi lên hứng thú muốn trêu chọc cậu bé ngây thơ này.

"Sao vậy? Muốn tớ thay đồ giúp cậu sao?"

Cổ Trần Mặc lúc này cũng đã đỏ bừng, cậu ấy cầm quần áo chạy nhanh như bay vào phòng thay đồ.

Lúc quay lại, đã ăn mặc chỉnh tề.

Tóc của Trần Mặc hơi dài, đôi lông mày đẹp đẽ thoắt ẩn thoắt hiện khi bước đi.

Làm cho ánh mắt người khác chỉ tập trung vào sống mũi cao thẳng cùng đôi môi hoàn hảo.

Chính là cậu ấy quá gầy, nhưng lại có khí chất không dính bụi trần.

“Cái này, tớ không biết mang.”

Trần Mặc xòe tay phải ra, để lộ cà vạt.

Cậu ấy chỉ cao hơn tôi nửa cái đầu, tôi nhón chân lên một chút, liền nhanh chóng giúp cậu ấy thắt cà vạt.

Thắt xong, tôi búng nhẹ nó, cười nói với Trần Mặc:

"Thật là đẹp quá đi!"

Trần Mặc nhìn chằm chằm vào mắt tôi, nhắc lại:

"Thật là đẹp quá đi."

Tim tôi lỡ một nhịp, nhất thời không phân biệt được cậu ấy đang khen quần áo, hay là khen tôi.

"Cái này là cho cậu."

Tôi đổi chủ đề nói chuyện, đẩy bữa sáng và sữa còn lại trong ba lô cho Trần Mặc.

"Tớ ăn sáng rồi."

Cậu ấy thật thà trả lời, nhưng bụng lại reo lên.

Tôi nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng của cậu ấy, cố nén ý cười:

"Bây giờ cậu là đối tượng được tớ giúp đỡ, ở trường cậu phải bảo vệ tớ thật tốt, có biết không?

“Cậu nhìn gầy như vậy, lỡ như tớ đánh nhau với người khác, một đấ.m của người ta cậu cũng không chịu nổi."

“Nếu như tớ bị thương, cậu lại không cõng được tớ thì làm sao đây?”

Không biết lời nói nào đã tác động đến Trần Mặc, cậu ấy nhanh chóng ăn xong bữa sáng tôi đưa.

Lúc tôi ra ngoài vứt hộp cơm, tình cờ gặp được Dương Đóa.

Dương Đóa mở to mắt, kêu lên:

 "Ôi trời, đây là trai đẹp của lớp chúng ta sao?"

Khi nhìn thấy hai chữ " Trần Mặc" trên bảng tên, cô ta lập tức thả lỏng.

Không tiếp tục hóp bụng để lộ ra eo thon nữa.

Giọng điệu vừa khinh thường vừa tiếc nuối:

"Đẹp trai có ích lợi gì, đáng tiếc lại là kẻ nghèo!"

Trần Mặc sống lưng cứng đờ, im lặng đi về chỗ ngồi.

Tôi không nhìn được nữa, trực tiếp nói thẳng với cô ta:

"Vậy còn tốt hơn mấy người vừa xấu lại vừa nghèo, có đúng không?"

 

Loading...