Chơi Chán Rồi - C7 (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-07-03 09:57:45
Lượt xem: 226

Tiếng “Bác sĩ Phó” phát ra khiến tôi đau đầu, nên khi anh động tình cúi đầu hôn tôi, tôi đã thì thầm một câu “Tần Trạch” ở góc độ mà anh không nhìn thấy.

Anh dùng lực cắn môi dưới của tôi, tức đến n.g.ự.c phập phồng, “Hai người ngủ với nhau rồi?”

Vốn muốn khiến anh nếm trải mùi vị chua xót tôi đã trải qua nên tôi không đáp lại, chỉ nhướng mày cười kéo cà vạt anh, vuốt ve xương mày anh rồi nhảy lên quắp chặt eo anh.

Rõ ràng là anh muốn, khuôn mặt ửng hồng, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng đến lạ.

“Chơi chán rồi thì lăn xuống khỏi người tôi!”

Tôi nghĩ rằng sau tối đó, anh sẽ không bao giờ để ý tới tôi nữa, chúng tôi sẽ không có cái gọi là sau này nữa.

Nhưng động đất tới, anh vẫn không màng nguy hiểm mà chạy lại tìm tôi.

Tôi nghĩ đây là ông trời thương xót nên cho chúng tôi một cơ hội để bù đắp những tiếc nuối thời thanh xuân.

Nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy, ít nhất những vấn đề vô hình giữa chúng tôi vẫn còn tồn tại.

Tôi luôn không đáp lại câu hỏi này, xem ra trong lòng Phó Đông Lâm vẫn còn khúc mắc.

Muốn cởi chuông cần tìm người buộc chuông.

Trò chơi tình yêu này, nhất thời gặp phải đối thủ đều mạnh mẽ như nhau, vậy muốn vững bước lâu dài, chỉ có thể học cách bao dung và thấu hiểu.

Nếu là tôi của năm 17, 18 tuổi, tuyệt đối sẽ bỏ qua và cùng anh bước tiếp.

Chuông vào lớp đã reo lên.

Thở dài một hơi, tôi nhận lại chiếc kẹo Tần Trạch đưa bỏ vào ngăn bàn, cuối cùng mới thấy gương mặt héo rũ của Phó Đông Lâm có chút tươi tỉnh.

Thấy tôi bước tới, anh rời mắt đi chỗ khác, chế giễu nói: “Ồ, còn trốn tiết tự học buổi tối tới tìm anh à?”

Tôi cạn lời, bước đến trước mặt anh thì dừng lại, nhìn anh chằm chằm, “Phó Đông Lâm, anh đừng suốt ngày dở tính xấu với em nữa.”

Nghe vậy, đôi chân dài trên ghế của anh khẽ nhúc nhích, rồi bắt chéo lấy nhau, “Anh làm sao dám? Em là học sinh ngoan, Tần Trạch đưa bài tập tới trước mặt liền vội vàng chép, còn đưa kẹo cho người ta...”

“Dừng lại!” Tôi xoa xoa lông mày, ngồi xuống bên cạnh anh, “Kẹo cũng lấy lại rồi, sau này bài tập em sẽ tự mình làm, không làm thì cũng sẽ không chép bài tập của người khác nữa được chưa?”

Phó Đông Lâm liếc nhìn tôi, ngồi dịch ra xa, lạnh nhạt nói: “Nói cho có.”

Để dỗ dành anh, tôi đã thề thốt như vậy rồi mà anh còn bảo nói cho có?

Lúc đang muốn nghe xem là chỗ nào nói qua loa chiếu lệ, Phó Đông Lâm lại lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn lên tổ chim ở trên góc mái hiên.

Tôi nén giận, “Phó Đông Lâm, anh thà nhìn lũ chim đó còn hơn là để ý em?”

Phó Đông Lâm vẫn bất động nhìn tổ chim.

Với sự bao dung và hiểu biết của mình, tôi phải tự tĩnh tâm lại trước đã, không thì sẽ lại cãi nhau mất.

Nghĩ vậy, tôi đứng dậy muốn đi tìm một nơi nào đó bình tĩnh lại.

Giây tiếp theo, eo tôi bị một cánh tay cường tráng vây lấy, hít sâu một hơi, cả người đã bị ôm trong lòng của người thiếu niên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/choi-chan-roi/c7-hoan.html.]

Trước khi anh mở miệng, tôi đã vô thức di chuyển m.ô.n.g để điều chỉnh chỗ ngồi.

Chỗ ngồi hiện tại có vẻ không đúng lắm.

Phó Đông Lâm ngây người, ý lạnh nơi đáy mắt không biết đã tiêu tan từ lúc nào, chỉ còn lại sự buồn bã.

“Còn không thể lấy lòng anh nữa à? Anh gần hết giận rồi á.”

Đầu tôi đầy vạch đen, chỉnh sửa lại, “Đây gọi là dỗ dành, nói cái gì mà lấy lòng, khó nghe như vậy.”

“Dỗ dành?” Phó Đông Lâm nhíu mày, có chút kỳ quái.

“Ờ.”

“Vậy em dỗ dành anh thêm chút nữa đi.”

Tôi đẩy khuôn mặt sán lại gần của anh ra, mặt không cảm xúc nói, “Sao anh có thể lý lẽ hùng hồn như vậy hả?”

“Sao lại không? Anh có quyền, tất nhiên được cậy mạnh.”

“...”

“Bạch Hòa Gia.”

“Làm sao?”

“Sao em không nói gì?”

“Anh để cho trời sáng chút.”

“Hử?”

“Em cạn lời rồi.”

“...”

“Phó Đông Lâm.”

“Gì cơ?”

Tôi giữ lại bàn tay đang xoa nắn thịt ở eo tôi, bộ dạng cảnh cáo, “Anh nói xem làm gì?”

Yết hầu của thiếu niên lăn lộn, như cười như không, “Anh nói làm gì thì làm đó?”

“Mở miệng toàn lời nói thô tục! Cẩn thận em tố cáo anh đó!” Nói rồi liền giữ lấy mặt anh hung hăng hôn xuống một cái.

Phó Đông Lâm cong môi, một tay đỡ lấy gáy tôi, muốn tiến sâu hơn.

Đột nhiên, một chùm sáng của đèn pin chiếu về phía chúng tôi.

Giọng bác bảo vệ từ xa truyền tới.

“Hai bạn học kia làm gì vậy hả? Đứng lại đó không được chạy!”

Bình luận

2 bình luận

Loading...