Chạm để tắt
Chạm để tắt

CHỞ 'MẸ THIÊN HẠ' ĐI LÀM - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:26:15
Lượt xem: 1,019

Một hôm trời nắng chói chang, tôi xuống lầu lấy hàng chuyển phát nhanh, thấy Nghiêm Khả Khả đang xách một xô nước, mồ hôi nhễ nhại mà rửa xe.

 

Tôi cảm thấy buồn cười nên đứng ở sau lưng nhìn cô ta một lúc, cô ta quay đầu lại thấy tôi liền giật mình.

 

“Cô bị bệnh à, đứng sau lưng người ta không chịu lên tiếng.”

 

Tôi cũng không tức giận: “Trưa nắng mà đi rửa xe mới có bệnh đó.”

 

Nghiêm Khả Khả bị chọc giận: “Liên quan gì cô, chiếc xe điện của cô dù có rửa sạch sẽ cũng không sang bằng xe tôi.”

 

Tôi cười: “Rửa sạch thôi vẫn chưa đủ, trong xe cũng không được có mùi hôi, còn phải xịt loại nước hoa mà chị Hoàng thích, đừng để tới lúc đó khiến thai phụ khó chịu mà nôn ói, chồng chị ta sẽ bắt đền cô đó.”

 

Tôi nói xong ôm gói hàng đi lên lầu, Nghiêm Khả Khả đứng ở sau lưng tức đến trợn mắt.

 

Hoàng Vũ Phỉ có thói quen sạch sẽ, không chịu được trên xe của Nghiêm Khả Khả có mùi, cho nên mỗi ngày phải rửa xe sạch sẽ để đi đón chị ta, kiếp trước tôi cũng bị hành hạ như vậy.

 

Chỉ có tôi mới biết rõ mấy ngày qua Nghiêm Khả Khả phải sống như thế nào.

 

Mấy tháng sau, bụng Hoàng Vũ Phỉ càng ngày càng lớn, cũng càng càng càng ra vẻ.

 

Rất nhiều lần ở công ty, tôi thấy sắc mặt của Nghiêm Khả Khả không được tốt lắm.

 

Cũng hay nghe được tiếng hai người cãi nhau.

 

Không phải là nhiệt độ điều hòa quá nóng thì là Nghiêm Khả Khả chạy xe quá nhanh.

 

Không phải hôm qua tới muộn vài phút thì là hôm nay tới sớm vài phút.

 

Dù sao chỉ cần cảm thấy không thoải mái, Hoàng Vũ Phỉ đều trút giận lên Nghiêm Khả Khả.

 

Chỉ có Nghiêm Khả Khả chịu đựng được chị ta, thậm chí còn nói với mọi người là chị Hoàng xem cô ta như người nhà mới nghĩ gì nói đó.

 

Coi cô như người nhà thì có là gì, phải làm cho chị ta đem cái dự án lớn kia giao cho cô mới gọi là có bản lĩnh.

 

Cho đến một ngày khi tôi đi làm, lại thấy chồng của Hoàng Vũ Phỉ trong văn phòng.

 

Nhưng lần này không phải đến tìm tôi.

 

Anh ta đi thẳng đến bàn làm việc của Nghiêm Khả Khả, chỉ vào mặt cô ta mà hỏi: “Cô chính là Nghiêm Khả Khả? Vợ của tôi hôm qua ngồi xe cô về nhà liền cảm thấy bụng không thoải mái, cô nói xem, cô đã làm gì?”

 

Nghiêm Khả Khả cuống quýt, đứng dậy xua xua tay: “Tôi không có làm gì hết, chị Hoàng không được khỏe sao? Hèn chi sáng nay không có đi làm.”

 

Chồng của Hoàng Vũ Phỉ đã không còn vẻ tử tế hôm bữa, trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Đừng giả vờ nữa, ngày hôm qua đi làm về có phải cô rủ vợ tôi đi ăn quán lề đường không? Cô có biết mấy quán lề đường đều không sạch sẽ, vợ của tôi hôm qua đau bụng, chắc chắn là do ăn mấy cái đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cho-me-thien-ha-di-lam/chuong-5.html.]

 

Nghiêm Khả Khả phản bác: “Là chị Hoàng, chị ấy than đói, một hai bắt tôi dừng ven đường mua một cái giò cháo quẩy, tôi cũng tốt bụng mua giùm chị ấy, tiền tôi còn chưa bắt chị ấy trả nữa sao bây giờ lại đổ trách nhiệm lên người tôi?”

 

Chồng Hoàng Vũ Phỉ cười lạnh: “Nhìn xem, cô thừa nhận rồi! Còn dám đòi tiền, cô ấy là thai phụ rất mau đói, đây là chuyện bình thường chẳng lẽ cô không biết sao, cô có nhiệm vụ đưa đón thai phụ hằng ngày, thì sao cô không chuẩn bị một ít đồ ăn vặt để sẵn trong xe?”

 

Nghiêm Khả Khả lần đầu tiên gặp người vô lý như vậy, không muốn đôi co nữa, tức giận nói: “Được thôi, vậy sao này chị Hoàng muốn tôi mua đồ ăn vặt tôi sẽ không mua nữa.”

 

Chồng của Hoàng Vũ Phỉ vừa nghe xong câu này lại càng tức giận, vỗ bàn một cái: “Mọi người nghe cô ta nói rồi đó! Tôi nói cho cô biết chuyện này chưa xong đâu, cô mau bồi thường tiền đi, tối qua hai vợ chồng tôi phải đi cấp cứu, cô bồi thường tiền thuốc men đi, tổng cộng là 2000!”

 

Toàn bộ văn phòng đều hóng chuyện, sắc mặt Nghiêm Khả Khả vừa đỏ vừa trắng, nhịn không được liền móc ví ra 2000 tiền mặt: “Chẳng phải chỉ có 2000 sao, làm lớn chuyện để làm gì?”

 

Chồng của Hoàng Vũ Phỉ lập tức lấy tiền, trước khi đi còn hăm dọa cô ta nên cẩn thận một chút.

 

Có vài đồng nghiệp không nhịn được đã lén cười, Nghiêm Khả Khả lập tức la lối: “Cười cái gì, có gì đáng cười?”

 

Đồng nghiệp lập tức đáp trả: “Giờ thì la lối, sao lúc này không la lối giống vậy đi!”

 

Nói thật, tôi là người từng trải, thậm chí còn có những chuyện nghiêm trọng hơn.

 

Bây giờ chỉ là mới bắt đầu thôi

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...