Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cho đến bao giờ - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-08-16 00:00:29
Lượt xem: 62

14

Nghe vậy, trong lòng tôi thoáng chốc lạnh lẽo. Tôi kéo Chu Dương lại, nói tôi muốn đi cùng anh. Nhưng Chu Dương không cho phép, cũng không có thời gian đôi co.

Trấn trên cách nơi này khá xa, mà trời đã khuya. Không có xe chuyên dụng đi lên trấn, tôi mượn một chiếc xe ba bánh chạy điện để chở Chu Dương. Đến giữa sườn núi, chúng tôi gặp được một nhóm người đông đúc, có người thở hổn hển ngăn cản tôi.

"Nam Hà sắp có trận lũ lớn, nhà của mấy người sắp sập đến nơi, ai cũng muốn chạy lên núi, sao cô lại chạy xuống núi?"

Chu Dương kéo kéo tôi từ phía sau, nói anh không bị làm sao, không cần đi xuống núi, rất nguy hiểm.

Đào Hố Không Lấp team

Chủ phòng khám trên trấn là một người có thâm niên, tôi chắc chắn ông ấy vẫn chưa rời đi sớm,

Tôi lái xe nhanh hơn một chút: "Không phải còn chưa dâng quá cao sao. Nếu nước dâng cao, không biết chúng ta phải ở trên núi mấy ngày, vết thương của anh bị nhiễm trùng còn nguy hiểm hơn."

Ngày hôm đó, hai chúng tôi giống như tù nhân phạm tội lớn, mặc cho số phận định đoạt.

Sắc trời tối đen, càng đến gần chân núi, gió lại càng lớn. Toàn bộ trấn trong núi giống như một cái đầu của mãnh thú to lớn muốn nuốt trọn chúng tôi. Từng nhóm dân cư trong trấn thi nhau chạy lên núi, trông tình cảnh hết sức rối loạn.

Tôi không để tâm vọt tới sườn núi phía Nam. Phòng khám thị trấn mở rộng cửa, tôi xông vào, phát hiện bác sĩ già ngã trên mặt đất. Tôi đỡ ông cụ dậy, Chu Dương cũng không ngồi yên trên xe ba bánh chờ tôi

Anh đi tới, giúp tôi đỡ ông bác sĩ.

Tôi hỏi ông ấy: "Hòm cấp cứu khẩn cấp và thuốc trị vết thương do d.a.o đ.â.m ở đâu, cháu đi lấy cho. Bây giờ chúng ta ra ngoài trước đã."

Tôi và Chu Dương đưa ông bác sĩ già đến trên sườn núi phía Nam. Có người tiếp ứng chúng tôi, sau đó cầm loa hét lớn xuống dưới nói: "Đi nhanh lên, nhanh chóng rời khỏi đó đi, Nam Hà có lũ lớn rồi."

Tôi không để tâm vọt đến dưới sườn núi, chuẩn bị chạy vào nhà lấy hòm thuốc.

Âm thanh ầm ầm vang lên.

Trong lúc ý thức choáng váng mơ hồ, tôi vẫn có thể cảm giác được có một người liều mạng che chở tôi trong lòng anh.

Chu Dương chống đỡ trước mặt tôi. Hai chúng tôi ngồi xổm trong một góc nhỏ hẹp. Xà nhà đổ nghiêng trước mặt chúng tôi, giúp chặn những vật nặng khác đang đổ xuống, nước trên mặt đất vừa mới dâng qua mắt cá chân.

Trong bóng tối, tôi không thấy rõ mặt Chu Dương. Tôi đưa tay vuốt ve mặt anh, rồi đến cánh tay, đến lưng anh, kiểm tra xem anh có bị thương không.

"Lâm Mạn, bây giờ không phải lúc thích hợp để giở trò làm bậy đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cho-den-bao-gio/chuong-14.html.]

Tôi không cười nổi. Nghe thấy tiếng anh thở dốc khó khăn, tôi lại bắt đầu khóc nức nở.

Tôi hỏi anh: "Vết thương của anh có đau lắm không?"

"Không đau lắm." Anh nói: "Đã bảo không cho em đi rồi. Nếu em không ra được, em có biết anh sẽ tự trách đến mức nào không?"

Tôi lắc đầu, nói với anh: "Xin lỗi, Chu Dương, xin lỗi anh. Là tại em..."

Anh cố sức đưa tay xoa mặt tôi: "Em đừng khóc mà."

Không khí lạnh lẽo ẩm ướt, nước đã ngập qua bắp chân, cả người lạnh đến tận xương tủy.

Chu Dương ngả đầu lên vai tôi, tôi dựa vào tường, liên tục mê man cho đến khi một chùm ánh sáng từ khe hở chiếu vào.

"Lâm Mạn, anh yêu em."

Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Tôi cười, nghiêm túc nói với anh: "Em cũng yêu anh."

"Nếu hai ta quen nhau sớm hơn thì tốt rồi. Tốt nhất là thanh mai trúc mã, sau đó anh nhất định đường đường chính chính mà cưới em."

Tôi nói: "Anh đừng đến, đến là phải chịu trách nhiệm với em."

"Xin lỗi em, vốn dĩ em có thể may mắn hơn, vậy mà lại gặp một người như anh."

"Kết hôn với mối tình đầu thì có gì mà không may mắn?"

Anh nở nụ cười. Nụ cười của anh vẫn đẹp như vậy, thong dong như vậy, như thể giây phút này anh không hề trải qua thương tích đớn đau.

Chúng tôi ở đó 19 tiếng, nước lạnh lẽo dâng đến thắt lưng tôi.

Cuộc sống trước kia đơn giản qúa, tôi chưa bao giờ ngờ đến còn có thể đau khổ như vậy. Mãi đến khi cảm giác tử thần ở rất gần mình, mới phát hiện thì ra hết thảy lại mong manh dễ tan biến như thế. Cả hai chúng tôi đều bị vận mệnh khuất phục.

Tôi cứ cầu nguyện, cầu nguyện......

 

Loading...