Cho Anh Một Danh Phận - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:46:27
Lượt xem: 2,869

"Ở bên cạnh anh, đối với em chỉ có lợi ..."

"Chu Gia Thuật."Tôi chán ghét ngắt lời anh ta.

"Trước ngày hôm nay, tôi thật sự không hề ghét anh chút nào, ngược lại, tôi còn kiểm điểm lại Hứa gia, dùng ơn nghĩa để ép buộc anh như vậy có chút tiểu nhân’’

"Nhưng bây giờ tôi không nghĩ như vậy nữa."

"Hứa Nhan..."

“Anh đúng là một kẻ thối nát triệt để.”

“Nếu như Hứa gia biết được, chúng tôi đã cứu một tên sói mắt trắng, một tên cặn bã hoàn toàn, nhất định sẽ vô cùng hối hận năm đó đã ra tay tương cứu.”

"Hứa Nhan, nhất thời nói những lời như vậy, chẳng có ích gì cho em đâu."

"Hãy nghĩ đến tâm huyết của cha mẹ em, nếu nó thực sự bị hủy hoại trong tay em, họ ở dưới cửu tuyền biết được..."

“Nếu cha mẹ biết vì để giữ công ty mà tôi l.à.m t.ì.n.h nhân của anh, họ ở dưới cửu tuyền cũng nhất định sẽ không tha thứ cho tôi.”

"Hứa Nhan, em tốt nhất nên suy nghĩ cho kĩ."

“Em biết đấy, tôi sẽ không cho em cơ hội thứ ba đâu.”

Tôi cầm ly rượu hất thẳng vào mặt anh ta: “Cút!”

Chu Gia Thuật sắc mặt xám xịt, hiển nhiên là rất tức giận.

Tôi thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng anh ta ra tay đánh tôi.

Dù sao, kẻ kiêu ngạo như anh ta, sao có thể chịu được cơn giận này.

"Hứa Nhan, tôi đợi ngày mà cô hối hận, đợi cô quay về khóc lóc cầu xin tôi."

Chu Gia Thuật nói xong liền xoay người rời đi.

Xung quanh có tiếng bàn tán xôn xao.

Tôi đứng tại đó, như chưa nghe thấy gì, quay người bước ra ngoài.

15.

Vừa lên xe, chú Châu đã gọi điện.

"Đại tiểu thư, đã đón được người rồi."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay."

Tôi cúp điện thoại, nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ xe.

Nếu tối nay tôi vẫn không thể mang thai, thời gian của tôi thực sự không còn nhiều nữa.

Ô tô đỗ ở tầng dưới biệt thự.

Đèn trong phòng ngủ tôi đã bật.

Tôi ra khỏi xe, không cần người dìu, một mình lảo đảo bước lên lầu

Lương Duật Hàng che mắt lại như lần trước, lặng lẽ ngồi trên ghế sofa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cho-anh-mot-danh-phan/chuong-6.html.]

Tôi đẩy cửa vào, dựa lưng vào sau cửa, ánh mắt say sưa, mờ mịt nhìn anh ấy.

Có lẽ do tối nay tôi đã uống rất nhiều rượu, tôi đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc.

"Đại tiểu thư?"

Chắc là Lương Duật Hàng đã nghe thấy tiếng tôi đẩy cửa.

Anh quay mặt lại, nhìn tôi qua lớp ruy băng lụa.

Tôi bước từng bước một tới, ánh mắt tôi rơi vào khuôn mặt anh ấy.

Không khí ngập tràn hương thơm mát lạnh thoang thoảng sau khi tắm xong.

Bộ quần áo đang mặc rõ ràng không phải là của anh ấy, chắc là chú Châu đã chuẩn bị.

Nó có chất lượng rất cao, rất phù hợp với anh ấy.

Lương Duật Hàng đứng dậy.

Anh ấy cao hơn tôi cả một cái đầu.

Đặc biệt là bây giờ, khi tôi đã đá bỏ chiếc giày cao gót của mình.

Khi đứng trước mặt anh ấy, tôi cảm thấy khí thế mình có chút kém.

Tôi hơi kiễng chân lên, đưa tay nắm lấy vạt áo anh.

"Lương Duật Hàng, ai cho anh hôn tôi? Ai cho phép?"

"Đại tiểu thư..."

"Anh vẫn còn biết tôi là đại tiểu thư, là kim chủ của anh sao?"

Lương Duật Hàng phảng phất như cười nhẹ một tiếng.

"Phải, đại tiểu thư nói đúng, là tôi đã quá giới hạn."

"Còn dám không?"

“Không dám nữa.”

Tôi hài lòng vỗ nhẹ vào mặt anh ấy: “Anh rất nghe lời, tôi rất thích.”

"Đại tiểu thư thích là tốt."

“ Chỉ là...’’

Tôi buông tay ra, lùi lại một bước, nhìn anh ấy một lượt từ trên xuống dưới.

"Có phải là anh không được không?"

“Tại sao tôi vẫn chưa thể mang thai?”

Tôi thấy rõ Lương Duật Hàng có chút giật mình.

"Tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng."

“Nếu lần này tôi vẫn không thể mang thai, Lương Duật Hàng …”

Tôi lại vỗ vỗ lên khuôn mặt tuấn tú của anh ấy: “Đại tiểu tôi đây sẽ đổi người đấy!”

Bình luận

6 bình luận

Loading...