Cho Anh Một Danh Phận - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 23:04:39
Lượt xem: 4,121

10.

Tiềm thức tôi muốn đẩy anh ấy ra.

Nhưng sau nụ hôn nhẹ nhàng lại là một cơn đau nhói như bị xuyên thủng.

Đột nhiên Lương Duật Hàng ngừng di chuyển.

Dải ruy băng lụa treo giữa lông mày anh ấy đung đưa nhẹ ở một bên cổ tôi.

Tôi đau đớn bật khóc, đầu ngón tay tôi vô thức đã đ.â.m vào da thịt trên cánh tay anh ấy.

Bàn tay to lớn đang ôm lấy eo tôi không biết đã buông ra từ lúc nào.

Toàn bộ cơ thể tôi được anh ấy ôm trọn vào trong lòng.

Anh ấy dùng ngón tay thon dài, gạt đi sợi tóc ướt rối đang dính vào một bên mặt tôi.

Một nụ hôn vừa nhẹ nhàng lại nóng bỏng tiếp tục rơi xuống.

Khi mà tôi đã dần dần thích nghi, tâm trí đang mê man, anh ấy lại một lần nữa đè tôi xuống dưới thân.

Giữa chừng tôi thoáng mất đi ý thức, vậy nên tôi không hề biết rằng, ngay khoảnh khắc đó Lương Duật Hàng đã tháo dải băng che mắt xuống.

Ánh sáng mờ ảo trong phòng, anh ấy ngắm nhìn gương mặt tôi, từ giữa lông mày hôn xuống mỗi ngóc ngách trên gương mặt tôi.

Sáng ngày hôm sau khi mở mắt ra, tôi thấy mình đã được thay bộ đồ ngủ sạch sẽ và mềm mại.

Bên kia giường trống không, cứ như thể mọi chuyện xảy ra vào đêm qua chỉ là một ảo ảnh.

Tôi khó nhọc đứng dậy tắm rửa rồi xuống lầu dùng bữa.

Chú Châu nói với tôi rằng,  Lương Duật Hàng đã rời đi vào đêm qua như trong thỏa thuận.

Tôi ngồi xuống bàn ăn, nghĩ tới sự mạnh mẽ của anh ấy vào đêm qua, nghĩ tới bản thân cuối cùng đã không kiểm soát được mà cùng anh ấy trầm luân, sau gáy tôi bất giác nóng bừng. 

“ Đưa tiền cho anh ta chưa?’’

"Theo thỏa thuận, đã trả 1/3 số tiền, phần còn lại sẽ được trả cho cậu ấy sau khi cô xác nhận mình có thai."

Tôi gật đầu và không nói gì thêm.

11.

Khách sạn Châu Tế.

Lương Duật Hàng đã thay bộ quần áo rẻ tiền của mình ra.

Anh ấy đã bơi xong ở hồ bơi riêng trên tầng cao nhất.

Quản gia ở ngôi nhà cũ đã đợi sẵn trong phòng khách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cho-anh-mot-danh-phan/chuong-4.html.]

"Phu nhân biết dạo này thiếu gia đang ở Bắc Kinh, muốn tối nay cùng thiếu gia dùng bữa’’

Lương Duật Hàng ném chiếc khăn tắm sang một bên, cười nói: "Không đơn giản chỉ là cùng dùng bữa thôi đâu nhỉ “

“ Sau Tết năm nay, thiếu gia bước sang tuổi 28, khó trách phu nhân có chút lo lắng’’

Lương Duật Hàng đi đến tủ lạnh, tùy tiện lấy một chai nước.

Mái tóc đen, ướt vuốt ngược ra sau một cách tùy tiện, để lộ vầng trán vuông và hàng lông mày dài tận thái dương

“Vội gì chứ, qua vài hôm nữa, nói không chừng bà ấy sẽ được lên chức bà nội đấy’’

Lương Duật Hàng nhấp một ngụm nước, trêu chọc người quản gia đã theo dõi hắn lớn lên từ khi còn nhỏ.

Quản gia bị dọa giật mình: “ Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu không thể đùa lớn như vậy được’’

“ Trần Lương gia chúng ta chỉ có một người nối dõi duy nhất là cậu, tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư tương lai quý giá hơn vàng, sao có thể tùy tiện...tùy tiện như vậy’’

“ Thiếu phu nhân tương lai cũng cần kiệu tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng’’

"Đương nhiên tôi biết."

Lương Duật Hàng ngồi xuống ghế sofa, đưa mắt nhìn xuống vết răng cắn vẫn còn rất rõ trên cánh tay trái.

Nghĩ về đêm hôm đó, giữa lông mày của anh ấy dần toát lên một vẻ dịu dàng.

12.

Mọi thứ diễn ra không đúng theo kế hoạch.

Chu kỳ kinh của tôi chỉ trễ một ngày, nhưng nó vẫn đến bình thường.

Tôi ra khỏi phòng tắm, ngồi trên ghế sofa, không khỏi có chút chán nản.

Trong thời gian này, tình hình ngày càng hỗn loạn, ông nội đã hôn mê sâu.

Bác sĩ nói rằng, chỉ có thể kéo dài nhiều nhất là một tháng.

Tôi gọi chú Châu tới.

"Liên hệ với Lương Duật Hàng, thử lại vào tháng sau."

"Vâng, tiểu thư."

Tôi đứng dậy, đi vài bước ra ngoài rồi dừng lại nhìn chú Châu.

"Hãy nói lại cho anh ta biết các quy tắc một cách cẩn thận."

Nếu không phải vì, tôi không muốn một lần nữa lại phải đối diện với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, có lẽ tôi sẽ không tìm Lương Duật Hàng nữa.

Dẫu sao, đêm hôm đó anh ta đã vượt quá giới hạn không chỉ một lần’’

Bình luận

6 bình luận

Loading...