Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cho Anh Một Danh Phận - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-05-16 16:45:33
Lượt xem: 4,406

Thời tiết tháng 9 ở Bắc Kinh, vẫn nóng hanh không chịu nổi.

Lúc đó đã gần trưa, mặt trời như thiêu đốt.

Trán Trần Duật Hàng ướt đẫm mồ hôi, áo vest được cầm trên tay, lưng áo sơ mi cũng ướt đẫm.

"Tiểu thư, tôi luôn cảm thấy Trần gia không có tâm tư xấu xa đó."

“Còn vị Trần tiên sinh này, anh ấy cũng không giống người xấu.”

Chú Châu nhìn xuống lầu, có chút không đành: “Hơn 1 tháng rồi, cô cũng đã thấy đó.”

“Thực lòng mà nói, với xuất thân của Trần tiên sinh, nếu thực sự muốn làm gì, hà tất phải hao tốn tâm tư như vậy?’’

Tôi cũng không nhịn được nhìn xuống dưới lầu.

Trần Duật Hàng đứng ở đó cũng đã gần 2 tiếng rồi.

Nắng nóng vẫn còn gay gắt, nếu nó thực sự có chuyện gì.

Nghĩ đến Thừa Huân...nghĩ đến Thừa Huân có gương mặt giống hệt anh ấy.

Cuối cùng tôi đã mềm lòng.

“Mời anh ấy vào đi, báo nhà bếp chuẩn bị chút trà mát giải nhiệt.”

Tôi nhẹ nhàng nói, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tuấn tú, cao quý của Trần Duật Hàng.

Một lúc sau, tôi rời tầm mắt: “Lát nữa tôi sẽ xuống nói chuyện đàng hoàng với anh ấy”.

Chú Châu vui vẻ đi xuống lầu, còn tôi ngồi trên lầu một lát.

Thay một chiếc váy rồi đi xuống.

Trần Duật Hàng đang ngồi ở phòng khách uống trà.

Thấy tôi đi xuống lầu, anh ấy đặt tách trà xuống, đứng dậy: “Hứa tiểu thư.”

Tôi bảo người làm ra ngoài, hỏi thẳng vào vấn đề: "Trần tiên sinh, hôm nay chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi, mấy ngày nay, anh và Trần phu nhân làm như vậy, rốt cuộc là muốn thế nào?"

Trần Duật Hàng nhìn tôi và im lặng một lúc.

Tôi nghe tiếng tích tắc của đồng hồ trên treo tường, những chú chim trong lồng ở dưới mái hiên ngoài nhà thỉnh thoảng lại hót líu lo.

Xa hơn, dường như là tiếng Thừa Huân đang khóc, nhưng khóc một lúc rồi dừng, không gian vô cùng yên tĩnh.

Điều hòa trong phòng đang bật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cho-anh-mot-danh-phan/chuong-11.html.]

Nội tâm tôi khó chịu và hỗn loạn.

Vào lúc tôi nhịn không được, chuẩn bị lên tiếng đuổi khách.

Trần Duật Hàng đột nhiên lên tiếng: “Hứa tiểu thư, tôi muốn cưới em, chính là kiểu kiệu tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng’’

Tôi kinh ngạc.

Tách trà suýt chút nữa rơi xuống đất.

Nhưng Trần Duật Hàng lại tiếp tục nói:

“ Hứa tiểu thư, thực sự đây không phải là suy nghĩ nhất thời, cũng không phải là sau khi cân nhắc kỹ lưỡng lợi hại mới quyết định’’

“Vậy thì là cái gì?’’

Trần Duật Hàng nhẹ nhàng cười: “ Hứa Nhan, không biết em có còn nhớ 20 năm trước, em cùng Hứa lão gia đã cứu vài người ở trên biển’’

Tôi đương nhiên nhớ, nhưng lúc đó tôi mới chỉ mấy tuổi, vẫn còn nhỏ.

Sau đó, ông nội thường xuyên nhắc với tôi chuyện đó, tôi mới nhớ ngày hôm ấy.

Mà Chu Gia Thuật và ông Chu lúc đó được du thuyền tư nhân của gia đình tôi cứu lên.

“Tôi cũng là người được cứu khi đó’’

“ Nhưng ông nội chưa từng nhắc tới anh...’’

“ Bởi vì lúc đó, một người họ hàng đưa tôi ra biển chơi, nhưng anh ấy sợ người nhà biết chuyện sẽ trách tội nên đã che giấu thân phận của tôi.’’

“ Lúc đó, tôi mới 8 tuổi, ở trên biển bị sợ hãi, suýt chút nữa mất nửa cái mạng’’

“ Cuối cùng, tôi chỉ nhớ được du thuyền đó có khắc 1 chữ Hứa’’

Trần Duật Hàng nói đến đây, âm thanh trở nên dịu dàng: “ Còn nữa là, có một cô bé vô cùng đáng yêu đã đưa cho tôi một cốc nước ấm”

“ Hứa Nhan, bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng thay đổi suy nghĩ này’’

“Tôi muốn tìm cô bé năm đó và cưới cô ấy về nhà’’

23.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Trần Duật Hàng rời đi rất lâu, nội tâm tôi vẫn còn hỗn loạn.

Tôi gọi chú Châu đến phòng làm việc.

"Chú Châu, lúc đầu làm thế nào mà chú tìm được Lương Duật Hàng?"

"Tiểu thư, thực ra là Lương Duật Hàng chủ động tới tìm tôi.’’

Loading...