Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cho Anh Một Danh Phận - Chương 8,9: Nữ chính vẫn xuất hiện.

Cập nhật lúc: 2024-08-08 23:52:44
Lượt xem: 4,714

8.

Dưới sự thao túng của Chu Nhiên, cuối cùng Tống Thần vẫn phải từ bỏ công việc ở công trường. Chiều hôm đó, anh kể cho tôi nghe về kế hoạch sơ bộ vận hành công ty.

Tống Thần đã chuẩn bị cho kế hoạch khởi nghiệp này hơn một năm. Nhưng trước đây mỗi lần anh nhắc đến, trong ký ức của tôi, Trần Đường luôn chế giễu và mỉa mai:

"Tống Thần, anh bớt mơ mộng đi, chưa học xong đại học mà còn muốn khởi nghiệp, cả đời anh cứ ngoan ngoãn ở công trường khuân vác, may ra còn kiếm được bữa ăn."

Vậy nên quá trình khởi nghiệp liên tục bị trì hoãn.

Nhưng thực tế qua những ngày chung sống này, tôi phát hiện Tống Thần rất nhạy cảm với các con số, là người có tài kinh doanh bẩm sinh.

Vốn khởi nghiệp ban đầu rất eo hẹp, hai chúng tôi đã chạy đôn chạy đáo suốt hai, ba tháng, công ty của Tống Thần mới tạm có hình dáng.

Vượt qua giai đoạn đầu khó khăn, công ty phát triển rất nhanh chóng, nhân sự tăng lên, quy mô ngày càng lớn. Tôi cũng đạt danh hiệu sinh viên xuất sắc trong kỳ tốt nghiệp, thuận lợi được vào làm tại viện nghiên cứu.

Hệ thống lâu không lên tiếng bỗng nhiên xuất hiện khen ngợi vài câu: [Chủ nhân, dù quá trình có hơi trắc trở nhưng hiện tại nhìn chung thì đang đi đúng hướng rồi đó.]

Tôi vừa định đáp lại thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tôi và Tống Thần vừa chuyển vào biệt thự không lâu, địa chỉ mới này cực kỳ ít người biết.

Tôi nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là một cô gái trông rất trang nhã.

"Xin hỏi cô là…"

"Ông chủ, tôi đến giao tài liệu…"

Chúng tôi đồng thời lên tiếng, đối phương ngây ra một lát, "Xin lỗi, đây có phải nhà của Tống Thần không? Tôi là Tô Hi."

Nữ chính?

Tôi mở cửa, Tô Hi mỉm cười với tôi: "Tôi đến giao tài liệu cho ông chủ, Tống Thần có ở nhà không?"

"Anh ấy ra ngoài mua đồ rồi, cô đưa tài liệu cho tôi đi."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tô Hi hỏi: "Cô là?"

"Tôi là bạn gái anh ấy."

Tô Hi không giấu được vẻ ngạc nhiên trong mắt: "Xin lỗi, tôi không nghĩ ông chủ lại có bạn gái."

"Em đến đây làm gì?" Không xa, Tống Thần xách đồ đi tới.

Tô Hi chuyển ánh mắt về phía anh: "Ông chủ, tài liệu này khá gấp, quản lý bảo tôi mang đến cho anh."

"Em biết tôi ở đây bằng cách nào?" Tống Thần nhận tài liệu, giọng nói nhạt nhẽo nhưng vô tình lại khiến người ta cảm thấy lạnh gáy.

Tô Hi gãi đầu: "Tôi cũng quên mất đã thấy ở đâu rồi, chỉ cảm giác như trong đầu tự nhiên có thông tin này."

"Ừ, hôm nay là ngày nghỉ, em về nhà đi, tiền đi lại có thể báo cáo lại."

"Dạ, tạm biệt ông chủ." Lúc rời đi, Tô Hi còn quay lại nhìn tôi một cái, ánh mắt đó rất sâu.

9.

"Đang nghĩ gì vậy." Tống Thần gõ nhẹ vào trán tôi: "chọn món đi, hôm nay em muốn ăn gì."

"Không nghĩ gì cả." Tôi nhìn theo bóng lưng của Tô Hi, cho đến khi cô ấy khuất sau góc cua mới quay mặt đi.

Nữ chính xuất hiện muộn hơn nhiều so với thời điểm chính thức trong truyện gốc.

"Tống Thần, Tô Hi đảm nhận chức vụ gì trong công ty?"

"Thư ký."

"Của anh?" Tôi không nhận ra mình đã vô thức nâng cao giọng.

Trong cốt truyện gốc, nữ chính Tô Hi chính là thư ký của Tống Thần.

Tống Thần cười khẽ, "Sao phản ứng lớn vậy?"

Tôi hỏi: "Cô ấy làm việc giỏi lắm sao?"

"Cũng tạm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cho-anh-mot-danh-phan-lmru/chuong-89-nu-chinh-van-xuat-hien.html.]

"Hai người thường xuyên tiếp xúc với nhau lắm phải không?" Nói xong, tôi tự lẩm bẩm: "Cô ấy là thư ký của anh mà, chắc chắn thời gian tiếp xúc sẽ rất nhiều rồi."

"Cô ấy là thư ký, nhưng không phải thư ký của anh," Tống Thần đưa túi nước nóng đã được sạc đầy cho tôi, bàn tay lớn mà ấm áp xoa nhẹ bụng dưới của tôi: "còn đau không?"

Tôi phụng phịu: "Đau, với lại băng vệ sinh hết rồi."

Tống Thần: "Để lát anh mua, môi em trắng bệch thế này, lên giường nằm một lát đi, anh đi nấu cơm."

"Ừ."

Tống Thần làm việc rất nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã bưng hai món mặn và một món canh vào phòng ngủ.

"Ban đầu Tô Hi phỏng vấn, mục tiêu thực sự là làm thư ký của anh." Tống Thần ngồi bên giường, đặt ly nước đường đỏ gừng trước mặt tôi, chậm rãi bổ sung: "Nhưng cô ấy không qua được, bị điều sang làm cho quản lý Trương."

"Em yêu, lần sau ghen thì cứ nói ra, đừng để trong lòng rồi lại khó chịu."

Tôi nhấp từng ngụm nước đường đỏ, không có chút tự tin nào nhưng vẫn cố phản bác: "Em không ghen, không có ghen."

Uống xong, tôi chui vào tấm chăn hoa mềm mại, lộ đầu ra nhìn lén Tống Thần.

Không ngờ người đàn ông này lại như gắn mắt sau lưng: "Em yêu, trong thời kỳ đặc biệt, đừng có mà quyến rũ anh."

Đồ tự luyến, ai thèm quyến rũ anh chứ.

Nghĩ vậy, tôi không kiềm chế được mà buột miệng nói ra.

"Em nói gì?"

"Không có gì, anh nghe nhầm rồi."

Tôi lập tức nhũn người, xoay người lại quay lưng về phía anh, giả vờ ngủ.

Tống Thần thu dọn bát đĩa xong cũng lên giường, qua lớp chăn ôm lấy tôi từ phía sau.

Tôi chỉ cảm thấy tứ chi mềm nhũn, dạ dày ấm áp, đầu óc nặng trĩu, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh lại thì Tống Thần đã không còn ở đó.

Điện thoại bật lên vài hình ảnh, "Em yêu, muốn loại nào?"

Nghĩ đến Tống Thần với khuôn mặt lạnh lùng như ông trùm xã hội đen, đứng trước một giá đầy đủ các loại băng vệ sinh đủ màu sắc, nhăn mặt lại, thật sự không nhịn cười nổi.

Tôi khoanh tròn vài nhãn hiệu, gửi lại cho Tống Thần.

Hệ thống nhắc nhở tôi: [Chủ nhân, tôi đã điều tra rõ, lý do Tô Hi biết được chỗ ở của Tống Thần là nhờ vào hào quang nữ chính.]

"Hào quang nữ chính?"

Hệ thống tiếp tục giải thích bằng giọng máy lạnh lùng: [Hào quang nữ chính không giới hạn ở chỗ, ngoại hình. Hơn nữa tính cách của cô ấy đúng với mẫu người nam chính thích, kỹ năng nấu nướng của cô ấy đúng với khẩu vị của nam chính, cô ấy luôn có thể xuất hiện chính xác tại nơi nam chính có mặt…]

"Tôi hiểu rồi."

Hệ thống nhắc nhở: [Chủ nhân, cô đã ở thế giới này lâu rồi, tích lũy được nhiều điểm, có thể đổi lấy đạo cụ. Tuy không thể thay đổi hào quang nữ chính, nhưng có thể tương đối làm suy yếu hào quang đó.]

"Đạo cụ như thế nào?"

[Ví dụ như khiến Tô Hi bị hãm hại bởi trà xanh nơi công sở mà mất việc, hoặc để người thân của Tô Hi chuyển nhà, cô ấy sẽ theo họ đến thành phố khác.]

"Không cần đâu, Tô Hi không làm sai điều gì, cô ấy vào công ty bằng năng lực của mình. Hệ thống, ngươi dùng điểm để đổi cho ta một con búp bê lông xù đi.]

Hệ thống: [… Được, Vịt kêu khả khả hay rồng sữa?]

"Tôi muốn gấu dâu tây."

Hệ thống vẫn còn lo lắng: [Chủ nhân, cô thực sự không sợ…]

Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của hệ thống, tôi hiểu được nó muốn nói gì.

"Không sợ, giữa bạn đời với nhau cần có đủ niềm tin."

"Tôi tin Tống Thần."

Hệ thống: [Nếu đã vậy, chủ nhân, bữa tiệc từ thiện ngày mai, theo tình tiết gốc thì là lúc Tống Thần và Tô Hi xác định tình cảm, cô có định không đi không?]

"Ừm… chuyện này thì vẫn cần phải đi một chuyến."

Hệ thống: […]

Loading...